Mục lục
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay sau đó, một lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào bỗng xuất hiện ở Hoàng tộc họ Phùng.

Gần như cùng lúc đó, Dương Thanh cũng xuất hiện trên đài sắc phong, tuy anh không biết lão già này là ai, nhưng anh đã cảm nhận được khí thế rất mạnh từ lão ta.

Trước đó Phùng Chí Viễn đã nhờ anh đồng ý bảo vệ Mã Siêu.

Dương Thanh có linh cảm, mối nguy hiểm của Mã Siêu sẽ đến từ lão già này.

“Ông là ai?” Phùng Hoàng đang ngồi trên ngai vàng nhìn lão già, lạnh lùng hỏi.

Ngay cả Phùng Hoàng cũng cảm nhận được khí thế ngang ngửa với mình từ phía đối phương.

Hay nói cách khác, thực lực của đối phương cũng đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh rồi.

Đến giờ người của Hoàng tộc họ Phùng mới hoàn hồn, ai cũng nhìn lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào kia bằng ánh mắt kinh hãi.

Lão già tóc bạc không quan tâm đến Phùng Hoàng, bỗng nhìn Mã Siêu bằng ánh mắt sắc bén.

Vào giây phút này, Mã Siêu chỉ thấy người lạnh toát, như rơi xuống hố băng, anh ta có thể cảm nhận được đối phương đến vì mình.

Mã Siêu hỏi: “Anh Thanh, ông ta là ai thế?”

Lão già tóc bạc vừa xuất hiện, Dương Thanh đã đi tới bên cạnh anh ta, anh ta đoán chắc Dương Thanh biết gì đó. Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định đối phương nhắm vào cậu, bố cậu đã nhờ tôi bảo vệ cậu”.

Mã Siêu ngơ ngác, vô thức nhìn về phía Phùng Chí Viễn, nhưng khi quay sang, anh ta mới phát hiện Phùng Chí Viễn đang ngồi đó đã biến mất rồi.

Dương Thanh cũng nhìn sang, khi thấy Phùng Chí Viễn không còn ở đó nữa, anh không khỏi nhíu mày.

Tuy anh tin Phùng Chí Viễn nhưng cũng không tin hẳn, đến giờ ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộc Phùng Chí Viễn là người thế nào.

Bây giờ, Phùng Chí Viễn bỗng dưng biến mất, chuyện này khiến anh thấy bất an.

Lúc này, lão già tóc bạc kia đã phóng khí thế ra, sát khí mãnh liệt khóa chặt lấy Mã Siêu.

“Cậu hãy tìm cơ hội rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng!”

Dương Thanh hơi nhích chân, chắn trước Mã Siêu, nghiêm nghị nói.

Mã Siêu không trả lời, nhưng vẻ kiên định trong mắt đã cho thấy thái độ lúc này của anh ta.

Anh ta có thể cảm nhận được sát khí của lão già tóc bạc kia với mình, cũng hiểu sự mạnh mẽ của đối phương, nếu anh ta đi, Dương Thanh sẽ đối phó kiểu gì chứ?

“Giết!”

Lão già tóc bạc lạnh lùng nói, ngay sau đó bỗng biến mất tăm.

Khí thế của Dương Thanh lập tức chạm đến đỉnh điểm, phép hô hấp tầng sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và huyết mạch cuồng hóa đã nâng thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh của anh lên Siêu Phàm Thất Cảnh trong nháy mắt.

Anh giơ tay đánh một đòn vào khoảng không, không hề do dự.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, tay lão già tóc bạc và nắm đấm của Dương Thanh va vào nhau.

Dương Thanh chỉ cảm thấy tay mình như sắp gãy đến nơi, sức mạnh đáng sợ bắt đầu lan từ nắm đấm của anh ra khắp người.

Họng Dương Thanh ngòn ngọt, không sao kìm nổi nữa, anh hộc máu, cơ thể bay ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất như vừa bị xe tông.

“Anh Thanh?”

Lúc này Mã Siêu mới hoàn hồn, lập tức hét lớn rồi lao tới chỗ Dương Thanh.

“Ừm?”

Lão già tóc bạc có vẻ kinh ngạc, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng hỏi: “Chàng trai, cậu là ai?”

Lão ta đã gặp quá nhiều thiên tài võ thuật, nhưng chưa từng thấy ai còn trẻ mà đã nắm giữ thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh.

Ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không có cao thủ trẻ nào sở hữu thiên phú võ thuật xuất chúng như thế.

Quá trình lão già tóc bạc ra tay, Dương Thanh chủ động tấn công rồi bị đánh bay chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, đến giờ người của Hoàng tộc họ Phùng mới hoàn hồn.

Trong mắt Phùng Hoàng đang ngồi trên ngai vàng cũng có vẻ khiếp sợ, lão ta không ngờ bạn của Mã Siêu lại mạnh đến thế.

Lúc này, Dương Thanh đã được Mã Siêu đỡ dậy, ở khóe miệng vẫn còn vết máu. Anh nhìn chằm chằm vào lão già tóc bạc bằng đôi mắt sắc bén, trong mắt có vẻ điên cuồng. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Xem ra ông cũng biết tôi có lai lịch không tầm thường, ông chưa đủ tư cách biết tôi là ai đâu, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, nếu trêu vào tôi, chắc chắn ông sẽ hối hận!”

“Bây giờ, tôi sẽ dẫn anh em của tôi đi, về phần ông có ân oán gì với Hoàng tộc họ Phùng, đó là chuyện giữa các người, không liên quan gì tới chúng tôi hết”.

Anh nói rồi bảo Mã Siêu: “Chúng ta đi thôi!”

Trong tình huống này, anh chỉ có thể dùng thân phận có lẽ sẽ ghê gớm của mình để lừa lão già tóc bạc.

Tuy bây giờ anh rất mạnh, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi, khi ở trước mặt cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, anh hoàn toàn không có sức phản kháng.

Hồi nãy đỡ được một đòn của lão già tóc bạc đã là cực hạn của anh rồi, nếu đối phương tung thêm chiêu nữa, rất có thể anh sẽ chết ngay.

“Vâng!”

Đương nhiên Dương Thanh hiểu, Mã Siêu cố tình nói thế để rũ bỏ quan hệ giữa hai người.

Lão già tóc bạc nhìn về phía Mã Siêu, lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu cơ hội để trăng trối, sau đó tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”

Dương Thanh chắn trước Mã Siêu, chăm chú nhìn lão già tóc bạc, kiên định nói: “Nếu muốn giết cậu ấy, trừ khi ông bước qua xác tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK