Dương Thanh bèn nói: "Ông yên tâm, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa kịp hoàn thành, không có ý định đến phủ thành chủ Hoài Thành chịu chết đâu".
Lão Cửu gật đầu: "Bất kể thế nào, chỉ có sống sót mới là điều quan trọng nhất".
Nói xong, ông lão trở về phòng.
Dương Thanh không lãng phí thời gian nữa, anh lập tức ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc taxi, cho xe đi về phía phủ thành chủ Hoài Thành.
Mặc dù Hoài Thành là một thành phố lớn có nền võ thuật hưng thịnh nhưng trong nội thành cũng có người thường, ví dụ như người tài xế taxi này.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên cao lớn, ông ta vừa lái xe vừa cười hỏi: "Cậu thanh niên, đến phủ thành chủ Hoài Thành làm gì thế? Tôi đoán hẳn cậu định tới đó tìm việc hả?"
Dương Thanh sửng sốt, hỏi: "Vì sao ông lại nghĩ như vậy?"
Tài xế vừa cười vừa nói: "Đến phủ thành chủ chỉ có ba loại người, loại thứ nhất, bản thân chính là người của phủ thành chủ, nhưng loại người này sao lại phải gọi taxi? Loại thứ hai là những vị tai to mặt lớn của Hoài Thành định tới phủ thành chủ làm việc, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không gọi taxi. Cậu lại bắt taxi tới phủ thành chủ, vậy thì có thể có việc gì ngoài chuyện tới đó xin việc? Chẳng lẽ lại tới đó gây sự?"
Dương Thanh cười cười: "Lần này ông đoán sai rồi, tôi tới đó tìm người thôi".
Nếu không phải vì Lưu Ba trốn trong phủ thành chủ Hoài Thành, có lẽ anh cũng đã quên mình từng giết con rể của thành chủ Hoài Thành.
Lần này, anh bị Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người, việc này cực có khả năng là âm mưu của vợ Long Dược.
Nửa giờ sau, xe đi tới trước một khu trang viên cực lớn, tài xế dừng xe trước cổng chính, cười bảo: "Tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây thôi, xe tôi không vào được bên trong".
Dương Thanh gật đầu: "Không sao!"