Dương Thanh bình thản nói.
Đối với thái độ trở mặt như lật sách của hai bố con nhà này, Dương Thanh rất không ưa, nhưng bọn họ dù sao cũng là ông và bố đẻ của Lục Tỉnh Tuyết.
“Cậu Thanh, vậy là cậu chịu tha thứ cho chúng tôi rồi?”
Lục Nguyên Thông kích động nói.
Dương Thanh nhíu mày: “Nếu các ông không hi vọng tôi bỏ qua thì cứ tiếp tục quỳ đi!”
Nghe vậy, hai bố con kia nào dám quỳ tiếp, đều hấp tấp đứng lên.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt cực kì phức tạp, hai cô biết, đời này, mối quan hệ giữa họ và Dương Thanh đã không thể giống như trước kia nữa.
Khi hai cô gái nhìn về phía mình, Dương Thanh cũng nhìn lại Lục Tỉnh Tuyết, lát sau, anh mới nói: “Xin lỗi!”
Hai chữ này như một nhát búa nện thẳng vào.
lông ngực Lục Tỉnh Tuyết.
Có lẽ người ngoài không hay vì sao Dương Thanh lại nói lời xin lỗi với Lục Tỉnh Tuyết, nhưng Lục Tinh Tuyết lại hiểu rất rõ, anh nói vậy, có nghĩa là giữa họ đã hoàn toàn không còn hi vọng gì.
“Anh Thanh, anh quá lời rồi!”
Lục Tỉnh Tuyết lắc đầu, viền mắt đỏ lên, sắc mặt đau buồn, nói: “Giữa hai chúng ta vốn chỉ là tình cờ gặp gỡ, ngày ấy, dù em và Thiên Thiên không cứu anh xuống núi, hẳn anh cũng sẽ không sao, đúng không?”
Tuy cô ta không phải người học võ nhưng cũng biết, một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ cần còn thở được là nhất định có thể sống sót.
Cô ta vẫn cho răng mình đã cứu mạng Dương Thanh, nhưng đến hôm nay mới biết, dù không có mình cứu, Dương Thanh cũng sẽ không sao.
Dương Thanh cũng rất khó chịu trong lòng, nhất là khi nghe Lục Tỉnh Tuyết gọi mình bằng giọng điệu cực kỳ xa lạ.
Mục Thiên Thiên cũng đã đỏ mắt lên, vươn tay đỡ Lục Tỉnh Tuyết đang lảo đảo, rốt cuộc cũng không nhịn được bèn bật khóc: “Anh vấn là anh của chúng em, đúng không?”
Dương Thanh thoáng nở một nụ cười nhẹ, gật đầu: “Anh vần luôn là anh của các eml”
Dứt lời, anh cất bước rời khỏi đó.
Ba vị Vương cũng đi theo sau anh.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên nhìn theo bóng Dương Thanh rời đi, mãi khi không còn thấy anh nữa, Lục Tinh Tuyết mới hoàn toàn tan vỡ, khóc òa lên.
“Chị!”
Mục Thiên Thiên ôm chặt lấy Lục Tinh Tuyết.
“Cậu Thanh, bây giờ cậu định đi đâu?”
Lên xe, Bạch Vương mới hỏi.
Dương Thanh suy nghĩ một lát, mới nói: “Tới khu vực gần Ninh Sơn, tìm một chỗ yên tĩnh, tạm thời ở lại một thời gian ngắn!”
“Vâng!”
Bạch Vương vội thưa.
Xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Lục, đã đi rất xa, Dương Thanh bỗng thở dài một tiếng, dặn: “Tuyên bố ra một tin, sau này nhà họ Lục ở Ninh Châu đã xưng Vương, ai dám không theo, giết không tha!”
“Vâng!”
Ba vị Vương vội vàng đáp.