“Này, cô chờ một chút!”
Thấy cô ta, trong mắt Hứa Yến Uyển lóe lên một chút không kiên nhãn, người nhân viên lễ tân này vì sao một mực quấn lấy cô ta? Trước đó lúc thấy cô ta cũng hỏi một đống vấn đề khó hiểu, hiện tại cô ta lại muốn làm cái gì?
Hứa Yến Uyển một bên nhăn lại đôi mi thanh tú một bên tăng tốc bước chân, làm bộ mình không nghe thấy nhân viên lễ tân gọi mình.
Nhân viên lễ tân thấy cô ta bước đi như bay, cũng chỉ có thể chạy chậm theo, ngăn cản Hứa Yến Uyển.
“Cô nhìn thấy tôi lại chạy cái gì thế? Chẳng lẽ tôi là yêu quái ăn thịt người à?”
Trong lòng Hứa Yến Uyển oán thầm, mặc dù cô không phải yêu quái ăn thịt người, nhưng so với yêu quái ăn thịt người thì cô còn đáng ghét hơn.
“Có chuyện gì không? Tôi còn phải về nhà.”
“Ai nha, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút thôi, lần trước cô nói việc khi còn bé, cô và tổng giám đốc Hàn có đính hôn qua, cuối cùng có phải sự thật không vậy?”
Hứa Yến Uyển: “…”
Nói trắng vấn đề ra như thế, cô ta thật đúng là không xem mình là người ngoài.
Cô ta nhìn chằm chằm nhân viên lễ tân, ánh mắt sâu kín, cũng không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, em gái nhân viên lễ tân bị cô ta nhìn đến tê cả da đầu: “Cô, cô nhìn tôi như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ tôi hỏi sai rồi à? Tôi nhớ rõ trước đó chính cô đến tập đoàn nhà họ Hàn, nói muốn tìm tổng giám đốc Hàn của chúng tôi, tôi hỏi cô có phải từng đính hôn với tổng giám đốc Hàn không, cô nói là phải mà.”
Hứa Yến Uyển nhìn nhân viên lễ tân, suy đoán xem động lực mà cô ta hỏi mình vấn đề này là cái gì, dựa theo thân phận của cô ta, trừ phi cô ta cũng có hứng thú với Hàn Thanh, bằng không cô ta sẽ không hiếu kì mình cuối cùng có từng đính hôn với Hàn thanh hay không. Hoặc là cô ta rất thích tám chuyện, cho nên mới hỏi như vậy.
Nhưng mặc kệ là cái lý do nào, Hứa Yến Uyển cũng không quá muốn trả lời vấn đề này của cô ta.
“Cô nói chuyện đi, cuối cùng thì cô có phải là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hàn không thế?”
Nghe nói, Hứa Yến Uyển chậm rãi cong lên khỏe môi, ánh mắt im lặng mà nhìn qua cô ta: “Phải thì làm sao, không phải lại thế nào? Cô hỏi cái vấn đề này, muốn làm cái gì?”
Em gái nhân viên lễ tân nghe xong, con mắt tỏa sáng: “Cô thừa nhận?”
“Tôi có thừa nhận à?” Hứa Yến Uyển cười khẽ một tiếng: “Tôi vừa thừa nhận hả?”
“Vậy là cô phủ nhận?”
Hứa Yến Uyển: “Ai biết được? Cô đoán xem?”
Em gái nhân viên lễ tân: “…”
Cái người phụ nữ này thế mà khó trị như vậy sao, lại không thừa nhận lại không phủ nhận, đến tột cùng là cô ta có ý gì?
“Thời gian của tôi rất quý giá, nếu như cô không có chuyện gì khác, tôi đây đi trước.”
Nói xong, Hứa Yến Uyển trực tiếp vòng qua em gái nhân viên lễ tân rời khỏi công ty.
Sau khi đợi cô ta đi về, em gái nhân viên lễ tân đứng tại chỗ suy tư thật lâu, những vẫn nghĩ mãi mà không rõ, thế là cô ta tranh thủ thời gian trở lại vị trí của mình, gửi tin nhắn vào nhóm.
“Chúng chị em, vừa rồi tôi lại gặp phải vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hàn á!”
“?? Cô đến cùng là nói cái nào? Mỗi ngày đều vợ sắp cưới rồi bạn gái, có thể lo lắng một chút đến tâm tình của chúng ta hay không?”
“Thật sự là vợ sắp cưới à? Cô xác định chưa?”
Em ái nhân viên lễ tân: “Không xác định, tôi vừa hỏi cô ta, thế nhưng cô ta không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, đây là cô ta có ý gì nhỉ? Tôi không hiểu lắm.”
“Không thừa nhận cũng không phủ nhận? Sách, chị em à cô nói người phụ nữ này đẳng cấp có chút cao nha? Nghe tôi nói, về sau đừng lại đi hỏi cô ta, cô đây là đang tự rước lấy nhục”
Em gái nhân viên lễ tân: “… Cái gì mà tự rước lấy nhục, khuyên cô nói chuyện dễ nghe một chút!”