Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ trên đỉnh Ninh Sơn, nơi này cực kì yên tĩnh, bốn phía không một bóng người, rất hợp để Dương Thanh ở tạm.
“Cậu Thanh, cậu còn điều gì cần sai bảo không ạ?”
Trong phòng, ba vị Vương đứng trước mặt Dương Thanh, cung kính hỏi.
Dương Thanh lắc đầu: “Các ông đi trước đi, tôi ở tạm chỗ này một thời gian”.
Ba vị Vương nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chỉ lát sau, trong biệt thự thênh thang này, chỉ còn lại một mình Dương Thanh.
Anh đứng trên một tảng đá lớn, chắp tay sau lưng, mắt nhìn về phương xa, đáy mắt lại dâng lên đôi chút lo lăng.
Anh phải rời khỏi nhà họ Lục ngay là vì không muốn làm liên lụy nhà bọn họ, bởi khi anh vẫn còn kí ức đã cố tình sắp xếp cho người bên cạnh rời xa mình, như vậy chắc chăn là vì anh đã động đến một nhân vật nguy hiểm nào rồi.
Hôm nay, anh còn sống, một khi kẻ thù của anh biết, bọn chúng nhất định sẽ tới báo thù.
Nếu anh còn tiếp tục ở lại nhà họ Lục thì chỉ e đến khi đó, gia tộc bọn họ sẽ bị diệt sạch.
Cùng lúc này, ba vị Vương đã rời khỏi đỉnh Ninh Sơn.
“Bạch Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Mã Vương nghiêm nghị hỏi.
Bạch Vương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn sang Tiết Vương.
Tiết Vương trầm tư một lát, mới nghiêm giọng: “Tôi cho răng, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta nối lại mối quan hệ với Dương Thanh, các ông thấy sao?”
Mã Vương càng thêm lo lắng, nói: “Tôi lại không cho đây là một cơ hội tốt”.
“Hiện Dương Thanh đã mất ký ức, hầu như không nhớ rõ mọi thứ trong quá khứ, nhưng nếu có một ngày cậu ta khôi phục ký ức, chỉ e cũng sẽ khôi phục sự căm thù đối với chúng ta’.
“Dù bây giờ chúng ta có ân cần nịnh bợ hơn nữa, tôi chỉ sợ sau khi nhớ lại, cậu ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu”.
Tiết Vương nhíu mày: ‘Vậy theo ý Mã Vương, chúng ta nên làm thế nào là hợp lý nhất?”
Đáy mắt Mã Vương thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu diệt luôn, khỏi để họa sau này!”
Tiết Vương và Bạch Vương đều hít mạnh một hơi, xem ra, Mã Vương vẫn còn rất nặng lòng với ý tưởng giết Dương Thanh.
“Nay thực lực của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, chúng ta đến Thần Cảnh còn chưa tới, làm sao có thể giết cậu ta?”
Tiết Vương chất vấn.
Bạch Vương cũng nói: ‘Đúng thế, ngay cả Hoàng tộc còn chẳng làm gì được cậu ta, với thực lực Liên minh Vương tộc chúng ta mà đòi giết cậu ta, khác gì năm mơ”.
Mã Vương nheo mắt: “Tôi chưa nói tự chúng ta phải ra tay”.
“Hử?”
Bạch Vương và Tiết Vương giật mình hiểu ra ý Mã Vương.
“ý ông là, mượn tay người khác giết cậu ta?”
Tiết Vương hỏi.