"Xong chưa? Xong rồi thì tao tiếp tục nhé!", Dương Thanh cười hỏi.
Trong mắt anh, Vũ Văn Bân đã là người chết.
Bây giờ chỉ cần Tần Y được cứu, anh sẽ ra tay luôn.
Không biết Tần Đại Dũng đã bị treo bao lâu. Ông ấy vốn bị thương nặng, giờ đã ngất đi rồi.
"Tiếp tục đi!"
Vũ Văn Bân cắn răng.
Theo kế hoạch của anh ta, Dương Thanh đã bị anh ta chơi chết rồi, không ngờ Dương Thanh lại may mắn đến thế, bắn hơn hai mươi phát vẫn không sao.
"Cạch!"
"Cạch!"
...
Dương Thanh nhanh chóng xoay ổ quay rồi nổ súng, động tác hết sức liền mạch.
Chỉ trong thoáng chốc, anh lại bắn thêm mười mấy phát nhưng vẫn không nghe thấy tiếng súng vang lên.
Rốt cuộc Vũ Văn Bân cũng nhận ra có gì đó không ổn, xác suất tử vong là một phần ba, trượt liên tục mười mấy phát, chắc chắn có vấn đề.
"Ngừng tay!"
Anh ta bỗng quát lớn, cử người lấy lại súng lục để kiểm tra xem sao.
"Cậu Bân, khẩu súng này không có vấn đề gì ạ".
Sau khi kiểm tra xong, tên đàn em trầm giọng nói.
Sắc mặt Vũ Văn Bân trở nên vô cùng khó coi, anh ta cứ tưởng súng có vấn đề, nhưng trên thực tế lại không sao hết.
Chẳng lẽ là do Dương Thanh may mắn thật ư?
"Mày đã làm thế nào?"
Vũ Văn Bân nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu, chợt hỏi.
Vũ Văn Bân từng là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn nên không ngu chút nào. Kiến thức của anh ta rất rộng, cũng biết thế giới rất lớn, có những người hết sức đặc biệt.
Tuy anh ta không muốn tin Dương Thanh là người như thế, nhưng bây giờ Dương Thanh vẫn sống sót đứng đây, chuyện này buộc anh ta phải nghi ngờ.
Nghe đồn trong trò cò quay Nga, những kẻ đã quen nghịch súng có thể tránh được đạn khi nổ súng bằng cách điều chỉnh cường độ xoay ổ quay.
Anh ta nghi ngờ, có lẽ Dương Thanh chính là loại người đó.
Dương Thanh cười nhạt: "Mày đang nghi ngờ tao giở trò đấy à?"
"Súng là của mày, đạn cũng do mày lắp, nếu có vấn đề thật thì cũng do bọn mày giở trò".
"Đương nhiên, nếu mày không chơi nổi thì có thể bắn chết tao luôn, không cần phiền phức như thế".
Dương Thanh bình tĩnh nói, không hề giống người bị ép chơi cò quay Nga.
Vũ Văn Bân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, muốn tìm ra chút gì đó từ ánh mắt anh.
Nhưng điều khiến anh ta thất vọng chính là trông Dương Thanh rất bình tĩnh, thậm chí không còn tức giận như vừa rồi.
Anh ta bỗng có linh cảm không lành, đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt vang lên.
Tiếng động này vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh. Mấy tay súng lập tức đổi hướng, nhắm vào đầu anh.
Nhưng tiếng chuông điện thoại chỉ kéo dài mấy giây rồi ngừng.
Dương Thanh hơi nhếch môi, nở nụ cười hài hước. Hơi thở mạnh mẽ tản ra từ người anh.
Vào giờ phút này, Vũ Văn Bân chỉ thấy lạnh thấu xương, như thể đang bị dã thú để mắt đến, sởn cả da gà.
"Tiếp tục chơi cho tao!"
Vũ Văn Bân giả vờ bình tĩnh.
"Cạch!"
Dương Thanh lại xoay ổ quay rồi đổi hướng, nhắm thẳng vào tên đàn ông vạm vỡ vẫn đang chĩa súng vào đầu Tần Đại Dũng.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, tên kia lập tức ngã xuống đất.
Chuyện này diễn ra quá đột ngột, không ai ngờ Dương Thanh dám nổ súng với người của họ, quan trọng nhất là trước đó, tiếng súng không hề vang lên, bây giờ vừa nhắm vào tay sai của Vũ Văn Bân, tiếng súng đã vang lên rồi. ngôn tình tổng tài
Ngay sau đó, chuyện khiến Vũ Văn Bân khiếp sợ đã xảy ra.
Gần như ngay khi tiếng súng vang lên, Dương Thanh cũng lao vút đi.
"Rầm rầm rầm!"
Vũ Văn Bân chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, những tay súng mà anh ta trả giá cao để mời đến đều bị đánh bay ra ngoài hết.
Bảy, tám tay súng còn không có cơ hội nổ súng, thậm chí chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra. Chỉ trong chớp nhoáng, trừ Vũ Văn Bân ra, mấy tay súng của anh ta đã ngã xuống đất.
Vũ Văn Bân kinh ngạc tới mức ngây người, anh ta là người thừa kế cũ của gia tộc Vũ Văn, có loại cao thủ nào mà anh ta chưa từng gặp chứ?
Nhất là những người mà anh ta dẫn tới đây, đều là tay thiện xạ trăm phát trăm trúng, hơn nữa năng lực chiến đấu cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Nhưng bây giờ, những cao thủ đỉnh cao mà anh ta luôn lấy làm kiêu ngạo còn chưa kịp phản ứng thì đã vĩnh viễn nằm trên nền đất lạnh băng của tòa nhà bỏ hoang này rồi.