Toàn thân ông ta đằng đẳng sát khí.
La Tu cũng cảm thấy áp lực đè nặng, đột nhiên lên tiếng: “Vô Viêm mau rời khỏi đây!”
“Con muốn tận mắt chứng kiến sư phụ phế bỏ anh tai”
Đoàn Vô Viêm hung ác nói.
“Ta bảo con đi!”
La Tu bỗng gầm lên.
Lão ta cảm thấy Đoàn Vô Nhai sắp mất khống chế.
Một khi Đoàn Vô Nhai hoàn toàn bộc phát, sợ là lão ta cũng không thể ngăn cản.
Đoàn Vô Viêm ở lại đây rất nguy hiểm.
Nếu Đoàn Vô Nhai muốn giết Đoàn Vô Viêm, có lẽ sẽ giết được.
Đoàn Vô Viêm nhìn chăm chäm Đoàn Vô Nhai, không cam lòng quay lưng rời đi.
Nhưng ông ta lại phát hiện Độc Du đang cống Dương Thanh đấu với mấy cao thủ Thần Cảnh.
Đoàn Ngữ Yên đứng cạnh sốt ruột quan sát.
Trong mắt Đoàn Vô Viêm lóe lên tia lạnh lẽo, nhếch miệng nở nụ cười: “Đoàn Vô Nhai, hôm nay anh chết chắc rồi!”
Thoät cái, ông ta đã tới gần Đoàn Ngữ Yên.
“Bốp!”
Đoàn Vô Viêm bóp cổ cô ấy nhấc lên không trung.
“Đoàn Vô Nhai!”
Đoàn Vô Viêm cười lạnh: “Không muốn con gái yêu của anh chết thì tự phế võ công đi!”
“Ngữ Yên!”
Đoàn Vô Nhai thấy con gái bị Đoàn Vô Viêm bóp cổ nhấc lên lập tức nổi trận lôi đình.
“Thả con bé rai”
Ánh mắt Đoàn Vô Nhai tràn ngập sát khí điên – cuồng.
Ông ta chợt thấy hối hận vừa nãy không lấy mạng Đoàn Vô Viêm, vậy thì đã không xảy ra chuyện này.
Độc Tu phát hiện Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm khống chế, không khỏi cảm thấy áy náy.
Ông ấy bị bốn cao thủ Thần Cảnh bao vây, còn cõng Dương Thanh đang hôn mê trên vai, không thể bảo vệ cả Đoàn Ngữ Yên.
“Bịch bịch bịch!”
Độc Du vừa mới phân tâm đã bị bốn cao thủ Thần Cảnh đánh trúng.
Ông ấy phun ra một ngụm máu, cõng cả Dương Thanh bay ra ngoài, không còn sức chiến đấu.
Bốn cao thủ Thần Cảnh đồng loạt xông tới khống chế Độc Du.
Thoáng chốc, Độc Du đã bị thương nặng, hoàn toàn kiệt sức, Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm bóp cổ nhấc lên. Người duy nhất còn sức chiến đấu là Đoàn Vô Nhai cũng bị La Tu giữ chân.