Mục lục
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rạng sáng hôm sau, khi Dương Thanh tỉnh dậy, người vợ nằm bên đã đi mất.

Nhớ tới những ngọt ngào đêm qua, khóe miệng Dương Thanh nhẹ nhàng cong lên, vẽ ra một đường cong hạnh phúc.

Cảm giác gia đình thật là tuyệt, nếu không phải vì có một số việc cần anh đích thân đi làm, anh thực sự vô cùng mong muốn cứ thong dong nhàn nhã bên người nhà cả đời như thế này.

Anh thường xuyên suy nghĩ, mình muốn có một cuộc sống thế nào, đáp án luôn là một cuộc sống mà mỗi sáng thức giấc, có thể nhìn thấy người anh yêu nhất, có thể làm bạn bên con cùng chúng trưởng thành.

Và có thể nhìn thấy người bên cạnh mình đều được sống hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.

"Bố ơi!"

Tiêu Tiêu bỗng trở mình, gọi khẽ một tiếng, dường như ngửi thấy mùi mồ hôi trên người bố mình bèn rúc vào lòng bố.

Dương Thanh cúi đầu hôn nhẹ lên trán con gái một cái rồi rón rén ngồi dậy.

Đợi khi anh rửa mặt xong, Tiêu Tiêu cũng đã tỉnh, cô bé nói với vẻ oán trách: "Bố thật là đáng ghét, bố rửa mặt ồn quá làm Tiêu Tiêu tỉnh ngủ rồi đấy".

Dương Thanh dở khóc dở cười, mình đã hết sức cẩn thận rồi mà vẫn đánh thức con gái.

"Bố xin lỗi, bố sai rồi, sau này nhất định bố sẽ cẩn thận hơn".

Dương Thanh vội vàng nói lời xin lỗi.

"Nể tình bố đã chân thành xin lỗi, Tiêu Tiêu tha thứ cho bố đó!"

Nhận được lời xin lỗi của bố rồi, Tiêu Tiêu không giận nữa, cô bé vặn người, tự rời giường thay quần áo.

"Để bố chải tóc cho con".

Chờ Tiêu Tiêu rửa mặt xong, Dương Thanh bỗng muốn trải nghiệm thử cảm giác chải đầu buộc tóc cho con gái, bèn vừa cười vừa nói.

"Bố cũng biết chải đầu ạ?"

Tiêu Tiêu chớp chớp đôi mắt to, mặt lộ vẻ hoài nghi, nhìn về phía Dương Thanh.

Trong mắt cô bé lúc này chỉ toàn là hoài nghi.

Dương Thanh bỗng như bị khơi dậy ý chí chiến đấu, xụ mặt nghiêm túc nói: "Trên đời này không có gì mà bố không làm được cả, chẳng phải chỉ là chải đầu thôi sao?"

"Thôi được, vậy hôm nay để bố chải đầu cho Tiêu Tiêu đi".

Tiêu Tiêu bê một chiếc ghế nhỏ tới, ngồi trước mặt Dương Thanh.

Dương Thanh vốn đang tràn đầy tự tin, nhưng khi cầm chiếc lược lên, anh bỗng thoáng căng thẳng và cực kì lo lắng, nếu mình chải tóc cho con gái không được đẹp thì phải làm sao?

"Bố à, sao bố chưa chải đầu cho Tiêu Tiêu đi?"

Tiêu Tiêu quay đầu lại, nghi hoặc nhìn bố.

Cô bé đâu có biết hiện bố cô bé đang lo âu muốn chết rồi.

"Bố đang nghĩ trước đã mà, nghĩ xem nên chải kiểu gì cho con gái cưng của bố thì mới đẹp".

Dương Thanh vừa cười vừa nói.

Nói xong, anh cắn răng, đưa lược lên đầu con gái.

Có điều, anh vừa mới chải xuống được chút ít, Tiêu Tiêu đã đau đớn kêu lên: "Bố, bố làm đau Tiêu Tiêu rồi".

"Xin lỗi, bố xin lỗi, để bố cẩn thận hơn chút nữa".

Dương Thanh vội vàng xin lỗi con gái.

Anh vốn cho rằng cẩn thận một chút là có thể tránh làm thương tổn con gái cưng, nhưng thực tế là anh đã vô cùng cẩn thận, cuối cùng vẫn làm đau đầu cô bé.

"Bố à, rốt cuộc bố có biết chải đầu không ạ? Tóc Tiêu Tiêu sắp bị bố chải rụng hết rồi".

Tiêu Tiêu phụng phịu ra mặt, đôi mắt chớp chớp trông như sắp khóc khiến Dương Thanh lập tức tự trách.

"Thôi để em làm cho!"

Chẳng biết Tần Thanh Tâm đã vào phòng từ lúc nào, thấy Dương Thanh bối rối toát mồ hôi đầy đầu, cô không nhịn được phải bật cười thành tiếng.

Thực ra cô đã đứng đó được một lúc, muốn nhìn xem xem liệu Dương Thanh có thể chải đầu buộc tóc cho con gái không.

Nhưng Dương Thanh quá chuyên tâm, cho nên Tần Thanh Tâm đã tới gần mà vẫn không phát hiện.

Dương Thanh lúng túng đưa lược cho vợ, sau đó ngồi bên cạnh xem Tần Thanh Tâm chải đầu cho con thế nào.

"Tóc Tiêu Tiêu giống em, hơi cứng và dày, lúc chải phải nhớ tản tóc con ra đã, nếu không tóc Tiêu Tiêu rối lại thì chải sẽ làm đau đầu con".

Tần Thanh Tâm vừa chải đầu cho con gái vừa giảng giải cho Dương Thanh nên làm thế nào mới đúng.

Dương Thanh gật gù liên tục như một học trò khiêm tốn hiếu học, thi thoảng đặt thêm mấy câu hỏi.

Anh vốn tưởng rằng chuyện chải đầu chỉ là chải sao cho tóc mượt ra là được, bây giờ mới biết nữ giới chải đầu không đơn giản chỉ là chải cho tóc mượt ra là được mà còn muốn tạo kiểu tóc nữa.

Giống như tóc của Tiêu Tiêu, Tần Thanh Tâm còn tết hai bím tóc đáng yêu cho cô bé.

Khi chải đầu cho Tiêu Tiêu xong thì cũng đã mất hai mươi phút.

Đến lúc này, Dương Thanh mới nhận ra, nếu mình muốn chăm chút tốt cho con gái quả thật không đơn giản, trong thời gian ngắn là không thể làm được.

Lại nhớ tới năm năm anh không ở bên, Tần Thanh Tâm một mình chăm sóc dạy dỗ con, Dương Thanh lại cảm thấy lòng đầy chua xót.

Như thể cảm nhận được nỗi hổ thẹn trong lòng Dương Thanh, Tần Thanh Tâm dịu dàng cười nói: "Chồng à, có anh ở bên hai mẹ con em như thế, đời này em đã thấy viên mãn rồi!"

Dương Thanh trịnh trọng nói với cô: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng làm bạn hai mẹ con nhiều hơn, không chỉ đời này, anh còn muốn cả kiếp sau, kiếp sau nữa!"

"Con còn đang ở đây đấy!"

Tần Thanh Tâm lườm Dương Thanh một cái, ngượng ngùng nhắc.

Khi ba người rời khỏi phòng ngủ ra phòng khách, Dương Thanh mới biết sáng nay Tần Thanh Tâm dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng.

"Anh Thanh, chị dâu, Tiêu Tiêu, chúc buổi sáng tốt lành!"

Lúc này, Phùng Tiểu Uyển và Tần Y cũng đi ra.

Hai người vừa đi vừa nắm tay vui vẻ, trông như hai chị em ruột.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Tần Thanh Tâm đưa con gái tới nhà trẻ, Tần Y cũng tiện đường dẫn Phùng Tiểu Uyển rời khỏi nhà.

Trong nhà chỉ còn lại Dương Thanh và Tần Đại Dũng.

Ban đầu Dương Thanh còn định đưa vợ con đi nhưng Tần Đại Dũng nói có việc muốn trao đổi với anh nên anh đành ở lại.

"Dương Thanh, con cũng đã biết thân phận của bố rồi đúng không?"

Tần Đại Dũng nhìn Dương Thanh, hỏi.

Dương Thanh gật đầu: "Con biết, bố là người nhà họ Tần ở Vương thành Tào".

Chỉ cần anh muốn biết, mọi điều về Tần Đại Dũng sẽ được điều tra rõ ràng ngay.

Nhưng anh không muốn đào sâu tìm tòi thân phận chân thật của Tần Đại Dũng.

Trừ khi, Tần Đại Dũng tự nói cho anh biết.

Tần Đại Dũng khẽ thở dài: "Thực ra, bố là một thành viên trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần, lần trước người của nhà họ Tần ở Vương thành Tào là Tần Xương tới gặp bố, bố mới biết chuyện này".

"Thực ra bố vốn không định nói chuyện này cho bất cứ ai, đã tính một mình gánh vác, nhưng bố không ngờ rằng địa vị của nhà họ Tần lại lớn đến thế, dù bố muốn một mình gánh vác cũng gánh không nổi".

Tần Đại



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK