Dương Thanh nhìn thấy rất rõ, vẻ mặt Tần Thanh Tâm từ kinh ngạc đến thẫn thờ, rồi lại trở thành thù hận.
Năm năm trước, hai người bị người khác hãm hại mới xảy ra quan hệ, vì muốn giữ gìn danh tiếng nên đã bảo Dương Thanh tới nhà họ Tần ở rể. Tần Thanh Tâm vốn là cô gái đặt nặng trinh tiết hơn mạng sống, nên cô cũng chấp nhận mọi chuyện.
Nhưng cô không thể ngờ rằng, hai người vừa mới kết hôn chưa được một tháng, Dương Thanh bỗng mất tích, sau đó mẹ cô mới nói cho cô biết, người đàn ông này đã cầm năm trăm nghìn của bố cô bỏ đi.
Mà lúc đó, cô bỗng nhận ra mình đã có thai.
Sau đó, nhà họ Tần lợi dụng mấy ngày cô sinh con, lấy cớ Tần Thanh Tâm hổ thẹn với gia tộc, đã cưỡng chế thu hồi Tập đoàn Tam Hòa do một tay cô sáng lập thành tài sản của gia tộc.
Nghĩ đến tháng ngày tăm tối và bao đêm cô đã khóc thầm, lòng Tần Thanh Tâm lại tràn ngập thù hận với người đàn ông bỏ đi không một lời từ biệt này.
“Nếu anh chết rồi, tôi cũng đành chịu, nhưng sau năm năm mất tích, anh lại xuất hiện trước mặt tôi, rồi rạch vết thương đã lành của tôi, có phải trong lòng anh cảm thấy rất vui đúng không?”
Tần Thanh Tâm đau lòng hét lên, như muốn trút hết những cảm xúc đã đè nén trong lòng mình bao năm qua.
Thấy người phụ nữ mình yêu đau khổ như vậy, trái tim Dương Thanh đau như dao cắt.
“Tâm, anh xin lỗi!”
Dương Thanh bước lên phía trước với vẻ mặt thành khẩn, ngoài lời xin lỗi, anh không biết mình còn có thể nói câu gì nữa.
“Năm năm trước, tại sao anh lại bỏ đi không một lời từ biệt?”, Tần Thanh Tâm cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Anh muốn khiến mình xứng với em!”, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang gần mình trong gang tấc, Dương Thanh thẳng thắn đáp. Lần này trước khi anh về, anh đã thề rằng mình không được để người phụ nữ trước mặt chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
“Ha!”
Bà Tần bỗng cười lạnh, nhìn Dương Thanh mỉa mai: “Đúng là nói hay hơn hát, năm đó cậu chủ động tìm ông xã tôi, nói chỉ cần ông ấy cho cậu năm trăm nghìn, cậu sẽ không gặp con bé Tâm nữa”.
Dương Thanh phủ nhận ngay: “Con không có”.
Mắt anh thoáng hiện lên sự tàn nhẫn khiến người ta khiếp sợ, rồi nhanh chóng biến mất, bà Tần đang vu oan cho mình.
Bà Tần không ngừng cười lạnh: “Không có? Vậy tôi hỏi cậu, năm năm trước, có phải ông xã tôi đã cho cậu năm trăm nghìn không?”
Dương Thanh giải thích: “Con chỉ mượn bố vợ năm trăm nghìn, nhưng con không dùng tới, ngày hôm sau con đã trả cho bố vợ không thiếu một xu rồi”.
“Nói nhăng nói cuội! Sau khi cầm tiền xong cậu biến mất tăm mất tích, mãi đến ngày hôm nay, tôi mới gặp cậu, cậu trả tiền cho tôi khi nào thế?”, ông Tần vội phủ nhận.
Hai người kẻ tung người hứng, không hề cho Dương Thanh cơ hội để giải thích, quyết gán cho anh tội danh cầm tiền bỏ trốn.
Bốp!
Tần Thanh Tâm giơ tay tát vào mặt Dương Thanh, rồi chỉ về phía cửa, kích động nói: “Cút! Anh mau cút đi cho tôi!”
“Hu hu...”
Bé gái vẫn luôn nằm trong vòng tay của Dương Thanh bỗng khóc lớn: “Mẹ ơi, mẹ đừng đuổi bố đi. Mấy bạn học khác đều có bố, chỉ có con không có thôi, con cũng muốn có bố. Mẹ ơi, mẹ đừng đuổi bố đi! Đừng đuổi bố đi mà!”
Cô bé khóc lóc ầm ĩ, nước mắt rơi lã chã, hai tay còn ôm chặt cổ Dương Thanh, chỉ sợ mình buông tay ra thì sau này sẽ không bao giờ gặp lại bố nữa.
Tần Thanh Tâm nhất thời sửng sốt, cũng không để tâm đến việc tiếp tục chỉ trích Dương Thanh, mà vội vàng ôm con gái vào lòng, không ngừng dỗ dành: “Mẹ không đuổi bố đi, mẹ không đuổi bố đi nữa, Tiêu Tiêu đừng khóc nhé!”
Cô nói xong thì nước mắt cũng tuôn rơi, cho dù trong lòng cô hận người đàn ông này đến cỡ nào, thì cuối cùng anh vẫn là bố của con gái cô. Vì con gái, chuyện gì cô cũng đồng ý, chuyện gì cô cũng có thể chấp nhận.
“Bố ơi, mẹ đã đồng ý với Tiêu Tiêu rồi, mẹ sẽ không đuổi bố đi nữa, vậy bố cũng phải hứa với Tiêu Tiêu, sau này bố không được rời xa mẹ và Tiêu Tiêu nữa, được không?”, Tiêu Tiêu nhìn Dương Thanh vừa khóc vừa mong chờ hỏi.
Mặc dù giọng nói của hai mẹ con không lớn lắm, nhưng lọt vào tai Dương Thanh lại như tiếng sét giữa trời quang, khiến cả người anh run lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tiêu ở sân bay, anh đã nhận ra khuôn mặt cô bé này khá giống mình, mà trông Tiêu Tiêu cũng chỉ khoảng bốn tuổi, mọi thứ đã nói với anh rằng, Tiêu Tiêu là con gái ruột của anh.
Nói cách khác, vì đêm xuân năm năm trước đó mà cô đã mang thai Tiêu Tiêu?
Cô mang thai mười tháng, hôm nay lại là sinh nhật tròn bốn tuổi của Tiêu Tiêu, nếu tính gộp lại thì vừa tròn năm năm, hoàn toàn trùng khớp với khoảng thời gian mà anh rời đi.
Dương Thanh càng nghĩ càng khiếp sợ, anh nhanh chóng bước lên phía trước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của cô, sau đó run rẩy hỏi: “Con… con bé là con gái chúng ta?”
Khuôn mặt Tần Thanh Tâm đầy mâu thuẫn, một lúc sau cô mới gật đầu, anh là bố của con cô, cho nên anh có tư cách được biết sự thật.
Mặc dù anh đã đoán ra được, nhưng lúc thấy chính Tần Thanh Tâm thừa nhận chuyện này, Dương Thanh vẫn rất kích động.
Là một Chiến Thần, nhưng lúc này anh lại rơi nước mắt, trong lòng vừa áy náy lại vừa hổ thẹn.
Dương Thanh ôm chầm lấy con gái vào lòng, rồi dịu dàng nói nhỏ vào tai cô bé: “Bố hứa với con, cả đời này, bố sẽ không rời xa con và mẹ nữa”.
Mặc dù anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất có lực, người làm tướng sẽ không dễ hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa thì là lời hứa cả đời.
“Cậu mau buông cháu gái tôi ra!”
Nhưng trong giây phút ấm áp này, bà Tần lại nhanh chóng xông tới, cướp Tiêu Tiêu từ tay Dương Thanh.
Dương Thanh sợ làm cô bé bị thương, nên chỉ có thể từ bỏ việc tranh giành.
Trong lòng anh không khỏi bùng lên lửa giận ngút trời, nhưng lúc nhìn thấy con gái, rồi lại nghĩ tới những đau khổ mà Tần Thanh Tâm đã phải trải qua trong mười tháng mang nặng đẻ đau, cùng với những lời gièm pha và tủi nhục mà cô phải chịu đựng một mình trong mấy năm qua, thế là Dương Thanh lại miễn cưỡng đè nén cơn giận.
“Thanh Tâm, mẹ biết con là người dễ mềm lòng, nhưng lần này, mẹ và bố con chắc chắn sẽ không đứng nhìn con nhảy vào hố lửa nữa”.
Bà Tần tức giận, bà chỉ vào đồ trang sức vàng bạc bày đầy bàn: “Đây là quà Vương Kiện mang tới, mẹ và bố con đã nhận thay con rồi, bây giờ con đi làm thủ tục ly hôn với thằng vô dụng này đi, sau đó hãy chuẩn bị kết hôn với Vương Kiện”.
Hai người họ còn chưa nói sẽ ly hôn, mà bà Tần đã bắt đầu lên kế hoạch cho Tần Thanh Tâm tái hôn rồi.
Nếu không phải anh nể tình vợ và con gái, anh đã sớm xuống tay với bà ta rồi.
“Hu hu...”
Tiêu Tiêu lại òa khóc: “Bà ngoại, bà đừng đuổi bố cháu đi, cháu muốn bố cháu, bà đừng đuổi bố cháu đi mà”.
Mặc dù cô bé còn nhỏ, nhưng có thể nghe hiểu lời bà Tần nói. Sau đó cô bé bỗng òa khóc, điều này đã làm người lần đầu làm bố như Dương Thanh cảm thấy tim như vỡ vụn.
Mặt bà Tần mất kiên nhẫn, lạnh mặt mắng: “Tần Tiêu Tiêu, cháu im miệng cho bà, bố cháu đã chết từ lâu rồi, cậu ta không phải bố cháu, nếu cháu còn khóc nữa, bà sẽ nhốt cháu vào phòng tối đấy”.
Rõ ràng cả người Tần Tiêu Tiêu bỗng run lên, cũng không dám khóc ra tiếng nữa, mà chỉ có thể kiềm nén, không ngừng khóc thút thít, nhìn Tần Thanh Tâm, rồi lại nhìn Dương Thanh với dáng vẻ đáng thương.
Thấy con gái sợ hãi như thế, Dương Thanh biết chắc chắn lúc trước bà Tần đã nhốt cô bé vào phòng tối rồi.
Anh thấy lửa giận càng bùng lên ngùn ngụt, trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng gần như giảm xuống mấy độ.
- ---------------------------