“Dù sao, Lý Bảo Phong nhằm vào anh cũng là Vì tôi”.
Quách Sở Sở nói rồi không quan tâm đến Dương Thanh nữa, tiếp tục đọc cuốn “Chiến tranh và hòa bình”.
Cô gái khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, Dương Thanh ra vẻ không biết làm sao, nhưng cũng biết đối phương có ý tốt.
Sau khi bị Quách Sở Sở ngăn cản, Lý Bảo Phong trở lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt vô cùng âm trầm. Đôi mắt như chim ưng kia thỉnh thoảng lại nhìn về phía Dương Thanh, trong ánh mắt đây vẻ uy hiếp.
Nhưng Dương Thanh không buồn liếc anh ta, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. . ngôn tình sủng
Thấy ánh mắt uy hiếp của mình bị Dương Thanh coi thường, sắc mặt Lý Bảo Phong càng thêm âm trầm, anh ta cắn răng nói: “Dám coi thường uy hiếp của tôi, đúng là không biết sống chết!”
Chẳng mấy chốc đã hai giờ trôi qua, cuối cùng trong khoang chở hành khách cũng vang lên tiếng nhắc nhở máy bay sắp đáp xuống sân bay Hoàng thành Thượng Quan.
Quách Sở Sở gấp quyển sách “Chiến tranh và hòa bình” lại, vô cùng tò mò nhìn về phía Dương Thanh, thấy anh vấn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng cô ta lại càng thêm hứng thú với người đàn ông này.
Gô ta là người đẹp tiếng tăm lừng lấy ở Hoàng thành Thượng Quan, cho dù cô ta đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người có thể coi thường vẻ xinh đẹp của mình.
“Định lạt mềm buộc chặt sao?”
Quách Sở Sở thầm suy nghĩ trong lòng.
“Đợi lát nữa đừng quên theo sát tôi”.
Máy bay cuối cùng cũng dừng hản, Quách Sở Sở nhìn về phía Dương Thanh, nói.
“Thật sự không cần đâu, nơi tôi muốn tới cô thật sự không đi được”.
Dương Thanh mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Thấy Quách Sở Sở tức giận ra mặt, anh vội vàng giải thích: “Tôi phải tới Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu cô có thể đưa tôi tới đó, vậy tôi rất vui lòng nhận ý tốt của cô”.
“Phì!”
Đúng lúc này, một tràng cười không hợp thời bỗng vang lên, là Lý Bảo Phong. Khi đi ngang qua Dương Thanh, anh ta vừa vặn nghe thấy Dương Thanh nói muốn tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Anh ta mặt đầy giều cợt nói: “Ranh con, cậu Sợ tôi trả thù, cho nên cố ý nói muốn tới Hoàng tộc họ Thượng Quan, nhờ vậy để tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
“Hoàng tộc họ Thượng Quan là nơi nào, cậu cũng có tư cách đến đó sao?”
“Cậu tốt nhất cứ đi theo Sở Sở đi, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Giọng điệu của Lý Bảo Phong đầy vẻ uy hiếp.
Mặc dù Quách Sở Sở cũng cho là Dương Thanh đang mạnh miệng, nhưng lại càng thêm chán ghét Lý Bảo Phong, cô ta tức giận nói: “Lý Bảo Phong, tôi cảnh cáo anh một lần cuối, đứng kéo người vô tội dính líu đến chuyện giữa tôi và anhl”
Lý Bảo Phong không để ý đến Quách Sở Sở, mà đưa ngón trỏ ra, chỉ Dương Thanh nói: “Ranh con, cậu sẽ hối hận!”
Dứt lời, anh ta được hai vệ sĩ vây quanh, đi xuống máy bay.
Hành lý của Quách Sở Sở rất đơn giản, chỉ có một cái balo, cô ta tức giận nhìn Dương Thanh, ánh mắt hơi mang vẻ thất vọng: “Anh rất thông minh, cho dù không vào được Hoàng phủ họ Thượng Quan, ít nhất ở cửa nhà họ, Lý Bảo Phong cũng không dám động vào anh”.
“Bây giờ tôi sẽ đưa anh tới Hoàng phủ họ Thượng Quan, nhưng tôi chỉ có thể đưa anh tới cửa, sau đó chuyện giữa anh và Lý Bảo Phong sẽ không liên quan đến tôi nữa”.
Dương Thanh cười khổ gật đầu: “Được!”