Mục lục
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu Hoàng tộc họ Vũ đã chủ động lấy lòng, sao Dương Thanh có thể không nể mặt người ta được?

“Ông Ninh nói đúng lắm, chỉ là không biết ông muốn nói gì?”

Dương Thanh cười híp mắt đáp.

Vũ Ninh có thể cảm nhận được, Dương Thanh không hề tôn kính mình.

Giọng điệu như đang nói chuyện với người bình thường khiến ông ta cảm thấy trên người Dương Thanh toát ra vẻ uy nghiêm.

Ông ta từng gặp không ít người có địa vị rất cao. Ngoại trừ chủ nhân của Hoàng tộc và Vương tộc, chưa từng có ai đem đến cho ông ta cảm giác như vậy.

Ông ta càng thêm chắc chắn, Dương Thanh không phải kẻ tầm thường.

Ông ta mỉm cười, lại hỏi Quan Hồng Nghị: “Không biết lời tôi vừa nói có phải sự thật hay không?”

Quan Hồng Nghị hừ lạnh một tiếng: “Đúng là tối qua người của Vương tộc họ Quan chúng tôi đã vây đánh anh em của cậu ta. Nhưng ông Ninh có biết tại sao chúng tôi lại vây đánh người ta không? Còn là ở trong Vương phủ họ Quan của tôi?”

Vũ Ninh hơi ngạc nhiên, cứ tưởng Mã Siêu bị cao thủ Vương tộc họ Quan vây đánh ở bên ngoài, bây giờ mới biết là ở trong phủ Quan Vương.

Nhưng như vậy cũng không khiến ông ta từ bỏ ý định đứng về phía Dương Thanh, ngược lại còn thêm quyết tâm.

Dương Thanh còn trẻ như vậy, anh em của anh sẽ còn trẻ hơn nữa.

Tối qua anh em của Dương Thanh một mình xông vào phủ Quan Vương?

Một người trẻ tuổi có thể khiến một đám cao thủ của phủ Quan Vương phải vây đánh, chứng tỏ điều gì?

Chỉ có thể chứng tỏ thực lực của người trẻ tuổi kia cực kỳ xuất chúng, mạnh đến mức cần một đám cao thủ phải cùng vây đánh.

“Xin rửa tai lắng nghe!”

Vũ Ninh cười nói.

“Mã Siêu, anh em của cậu ta đêm hôm xông vào phủ Quan Vương, tiêu diệt năm nhóm tuần tra của chúng tôi, còn ngang nhiên giết cháu gái tôi ngay trước mặt tôi”.

Quan Hồng Nghị nghiến răng nghiến lợi nói: “Thử hỏi ông Ninh, nếu ông gặp phải chuyện này sẽ xử lý thế nào?”

Vũ Ninh lại càng kinh hãi. Ông ta biết Quan Hồng Nghị là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ. Vậy mà Mã Siêu lại giết chết cháu gái của Quan Hồng Nghị ngay trước mặt ông ta.

Chứng tỏ trong hàng ngũ vây đánh Mã Siêu tối qua có cả Quan Hồng Nghị.

Thiên phú võ thuật quá kinh người.

Lúc này, ông ta chợt cảm thấy hưng phấn, muốn cảm ơn thằng con trai ngốc của mình. Nếu không nhờ anh ta, đừng nói là có cơ hội trợ giúp hai thiên tài võ thuật, thậm chí đến cả ông ta cũng đã mất mạng rồi.

“Ông đã nói như vậy, tôi cũng muốn hỏi tại sao anh em của tôi lại phải xông vào phủ Quan Vương? Còn giết cháu gái của ông?”

Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.

Ánh mắt Quan Hồng Nghị khẽ biến đổi, chỉ hừ lạnh không đáp.

“Chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình gì khác sao?”

Vũ Ninh tỏ vẻ kinh ngạc.

“Chính là vì cô cháu gái bị anh em tôi giết mà Đại vương tử nhắc đến kia phái người ám sát em gái thất lạc nhiều năm vừa mới tìm thấy của cậu ấy”.

“Đến tận bây giờ, cô bé kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh, đời này còn có thể tỉnh lại hay không cũng không biết”.

“Còn cháu gái của Đại vương tử phái người ám sát cô bé ấy chỉ vì muốn chia rẽ quan hệ của tôi và Mã Siêu”.

“Cô ta muốn cậu ấy nghĩ là bị tôi liên lụy nên em gái mới gặp nạn”.

“Chỉ vì muốn châm ngòi ly gián chúng tôi, cô ta có thể nhẫn tâm ra tay với một cô bé vô tội. Ông Ninh phân xử xem, ả đàn bà độc ác như vậy không đáng chết sao?”

Dương Thanh càng nói càng tức giận. Nếu Mã Siêu không giết Quan Hân, hôm nay anh cũng sẽ tự mình ra tay.

Cuối cùng Vũ Ninh cũng hiểu được thù oán giữa Dương Thanh và Vương tộc họ Quan.

“Cậu Thanh nói không sai, ả đàn bà ác độc như vậy quả thực rất đáng chết!”

Vũ Ninh nghiêm túc nói, không thèm nể mặt đám người Vương tộc họ Quan.

“Không ngờ người của một trong năm Vương tộc Chiêu Châu lại có thể làm ra chuyện như vậy, đúng là làm mất mặt Vương tộc”.

Giọng điệu của Vũ Ninh lạnh hẳn xuống, dường như mọi chuyện Vương tộc họ Quan làm đều rất quá đáng. Ông ta nhìn chằm chằm Quan Hồng Nghị: “Nhà họ Quan nhất định phải đền bù thỏa đáng cho cậu Thanh!”

Vũ Ninh chủ động ra mặt, Dương Thanh cũng không quan tâm, thờ ơ quan sát như người ngoài cuộc.

Sắc mặt của đám người Vương tộc họ Quan đều rất khó coi.

Vừa rồi Vũ Ninh vẫn còn tươi cười ôn hòa với bọn họ, thoắt cái đã trở mặt.

Quan Hồng Nghị nhìn chằm chằm Vũ Ninh nói: “Nếu muốn tính toán rõ ràng, chuyện này vẫn là vì liên hôn mà ra. Bây giờ ông Ninh lại muốn Vương tộc họ Quan đền bù cho Dương Thanh không thích hợp lắm đâu?”

“Thích hợp? Có cái gì không thích hợp?”

Vũ Ninh lạnh giọng chất vấn: “Ý của ông là, các ông làm mọi chuyện với cậu Thanh còn có trách nhiệm của Hoàng tộc họ Vũ tôi sao?”

Quan Hồng Nghị lập tức hốt hoảng lắc đầu: “Không dám!”

Cho dù một trăm năm trước nhà họ Quan cũng là Hoàng tộc nhưng thời gian lâu dần, Vương tộc bọn họ đã bị Hoàng tộc bỏ xa từ lâu.

Một khi nảy sinh thù oán giữa Hoàng tộc và Vương tộc, Vương tộc họ Quan thật sự gặp chuyện lớn rồi.

Vũ Ninh hừ lạnh nói: “Tôi tin ông cũng không dám!”

Dứt lời, ông ta nói với Dương Thanh: “Không biết cậu Thanh muốn Vương tộc họ Quan đền bù gì? Nếu có thể, tôi sẽ ra mặt yêu cầu giúp cậu”.

Dương Thanh híp mắt đáp: “Ông Ninh không sợ làm vậy sẽ gây phiền phức cho Hoàng tộc họ Vũ sao?”

Vũ Ninh sửng sốt, lập tức cười lớn nói: “Cậu Thanh nghĩ nghiêm trọng quá. Nếu chút chuyện nhỏ này cũng có thể gây phiền phức cho Hoàng tộc chúng tôi, vậy thì Hoàng tộc họ Vũ thực sự xuống dốc rồi”.

“Cậu Thanh cứ yên tâm. Cậu là sư phụ của Quan Duyệt thì cũng là sư phụ của con tôi. Ai dám đắc với tội cậu chính là đắc tội với Hoàng tộc họ Vũ!”



Nói xong, ông ta lại hỏi Dương Thanh: “Không biết đền bù như vậy đã đủ khiến cậu hài lòng chưa?”

Vũ Ninh không thèm quan tâm tới sắc mặt của đám người Vương tộc họ Quan, cũng mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không mà hỏi ý kiến Dương Thanh trước.

Mặt đám người nhà họ Quan đều xám xịt, Quan Hồng Nghị lại càng nổi giận đùng đùng, nắm chặt hai tay. Ông ta chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.

“Ông Ninh yêu cầu đền bù như vậy không khác với ý của tôi là bao. Chỉ không biết Đại vương tử có chịu đồng ý đền bù như thế hay không?”

Dương Thanh híp mắt nhìn Quan Hồng Nghị.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Quan Hồng Nghị. Muốn ông ta nổ súng tự phế bỏ tay, còn đòi bồi thường một trăm tỷ, quả thực chính là sự sỉ nhục lớn nhất với Đại vương tử.

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK