Dương Thanh biết rõ các gia tộc đứng đầu Yến Đô rất coi trọng huyết mạch dòng chính.
Bây giờ Diệp Kế Tông lại nói, nếu Dương Thanh chịu dẫn Tần Thanh Tâm về nhà họ Diệp nhận tổ quy tông thì sẽ truyền chức vị chủ gia tộc lại cho anh.
“Nhưng cậu bắt buộc phải đổi sang họ Diệp!”
Diệp Kế Tông bổ sung thêm một câu.
“Bố ơi, nó chỉ là một thằng nhóc khác họ, dù có đổi sang họ Diệp thì suy cho cùng vẫn là người ngoài. Sao bố lại tặng vị trí chủ gia tộc họ Diệp cho nó?”
Diệp Thương im lặng hồi lâu rồi kích động nói, là người ra mặt phản đối đầu tiên.
Ông ta bị hủy tư cách thừa kế vốn đã rất bực bội, bây giờ Diệp Kế Tông lại có ý định truyền chức vị này cho Dương Thanh. Làm sao ông ta chấp nhận được?
Nếu không vì Dương Thanh, tiệc mừng thọ đã bắt đầu từ lâu, có lẽ hiện giờ Diệp Kế Tông đã tuyên bố Diệp Thương là chủ gia tộc đời kế tiếp rồi.
Lúc này, nỗi hận thù của ông ta đối với Dương Thanh ngày càng lớn.
“Ông nội, chú Hai nói rất đúng. Cậu ta chỉ là người ngoài. Nếu chủ gia tộc không phải người mang trong mình huyết mạch của gia tộc thì sự tồn tại của gia tộc còn có ý nghĩa gì?”
Diệp Vô Song cũng đứng ra ngăn cản.
Sau khi Diệp Thương bị truất quyền thừa kế, người có hi vọng nhất vốn là anh ta. Về phần Diệp Mạn, anh ta chỉ coi là một chút áp lực mà thôi.
Nhưng anh ta không thể ngờ được, Diệp Kế Tông lại có ý định cho một người ngoài làm chủ gia tộc.
Diệp Mạn ngơ ngác trong giây lát rồi vội vàng thúc giục: “Dương Thanh, mau quỳ xuống cảm ơn ông ngoại đi!”
“Diệp Mạn, cô định dâng cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Diệp cho người ngoài sao?”, Diệp Thương cả giận nói.
“Nực cười!”
Diệp Mạn cười châm chọc: “Dương Thanh là con rể tôi, sao lại thành người ngoài? Chẳng lẽ bố phải truyền vị trí chủ nhà lại cho anh mới hợp lý chắc?”
“Hơn nữa, bố đã quyết định rồi, anh có tư cách gì nhúng tay vào?”
“Hay là anh làm người thừa kế nhiều năm như vậy, quen thói làm việc như chủ gia tộc rồi?”
Diệp Mạn chất vấn không hề nể mặt.
Diệp Thương thấy sắc mặt Diệp Kế Tông âm trầm, hoảng hốt nói: “Diệp Mạn, cô đừng nói hươu nói vượn!”
“Tôi nói hươu nói vượn sao? Rõ ràng là anh đang phản đối quyết định của bố, không phải nhúng tay vào chuyện của bố thì là gì?”
Diệp Mạn cười lạnh hỏi.
Gặp phải tình huống này, bà ta không ngại giẫm đối phương thêm một cái.
Bao nhiêu năm nay Diệp Thương luôn ngồi lên đầu bà ta. Cơ hội hôm nay hiếm có, đương nhiên bà ta phải tranh thủ.
Dương Thanh là con rể Diệp Mạn. Nếu anh trở thành chủ nhà họ Diệp, bà ta sẽ là mẹ vợ của chủ gia tộc, chẳng phải ở địa vị dưới một người trên vạn người sao?
Kết quả này còn tốt đẹp hơn kế hoạch ban đầu của bà ta.
“Cô à, chú Hai cũng vì nghĩ cho nhà họ Diệp, cô nói chú ấy như vậy hơi quá đáng rồi đấy”.
“Dương Thanh là con rể cô, đương nhiên cô sẽ hi vọng cậu ta trở thành người thừa kế”.
“Nhưng dù sao cậu ta cũng không phải người nhà họ Diệp, dù có đổi họ thì vẫn là người ngoài”.
“Nhà họ Diệp coi trọng nhất là huyết mạch dòng chính. Cậu ta ưu tú thì đã sao?”
Diệp Vô Song lên tiếng, lời lẽ nhằm vào Diệp Mạn.
Đột nhiên Diệp Thương và Diệp Vô Song ở chung một chiến tuyến, cùng đối phó Diệp Mạn.
Từ đầu đến cuối Dương Thanh không hề tỏ thái độ, chỉ mỉm cười quan sát.
Diệp Kế Tông muốn anh trở thành người thừa kế quả thực nằm ngoài dự đoán của anh. Đây cũng là sự khác biệt của lão ta.
Vì sự phát triển của nhà họ Diệp, lão ta không thèm đếm xỉa gì khác.
Giống như Diệp Thương và Diệp Vô Song vừa nói, dù thế nào thì Dương Thanh vẫn là người ngoài.
Nếu Dương Thanh có mưu đồ riêng, nhà họ Diệp sẽ bị anh nuốt trọn.
“Câm miệng hết cho tôi!”
Diệp Thương và Diệp Vô Song còn đang đấu võ mồm với Diệp Mạn, Diệp Kế Tông bỗng quát lên một tiếng.
Bấy giờ, bọn họ mới yên tĩnh lại. Diệp Thương và Diệp Vô Song đều tỏ ra không cam lòng, chỉ có Diệp Mạn vui mừng ra mặt.
“Cứ quyết định vậy đi. Tôi cho cậu ba ngày xử lý việc riêng rồi dẫn Diệp Tiêu Tâm đến gặp tôi!”
"Tôi sẽ chuẩn bị nghi thức đầy đủ, chờ cậu hoàn thành xong sẽ trở thành chủ gia tộc họ Diệp”.
“Cậu muốn nói gì không?”
Diệp Kế Tông tin tưởng Dương Thanh sẽ không từ chối, dặn dò xong việc chuẩn bị nghi thức mới quay sang hỏi ý kiến Dương Thanh.
Diệp Thương và Diệp Vô Song đều tức tối nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Bọn họ đều nghĩ Dương Thanh sẽ không từ chối miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này.
Thế nhưng Dương Thanh lại lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Tôi từ chối!”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt vì kinh hãi.
Vẻ mặt Diệp Kế Tông cứng ngắc, tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”
“Chưa kể tới chuyện bảo tôi và Thanh Tâm phải đổi sang họ Diệp, dù không phải đổi họ tôi cũng sẽ không làm chủ gia tộc của các người”.
Dương Thanh ngạo nghễ nói: “Quyền lực và tiền tài của các người đối với tôi chỉ là gió thoảng mây bay. Trên thế gian này chỉ có thực lực chân chính mới là tồn tại vĩnh hằng!”
Rốt cuộc người nhà họ Diệp cũng tin Dương Thanh thực sự từ chối cơ hội làm chủ nhà họ Diệp.
Diệp Thương và Diệp Vô Song lập tức vui sướng, Diệp Mạn lại tức giận quát: “Dương Thanh, cậu nên biết nhà họ Diệp ở Yến Đô tượng trưng cho cái gì. Bố tôi bảo cậu làm chủ gia tộc là vinh hạnh của cậu, sao cậu dám từ chối?”
Sắc mặt Diệp Kế Tông cực kỳ khó coi, lạnh giọng chất vấn: “Người của cậu đánh bại cao thủ nhà họ Diệp nên cậu tưởng mình là vô địch thế giới à?”
Dương Thanh chợt cười phá lên, nụ cười tràn đầy trào phúng.
Anh cười đám người này ngu ngốc thiển cận, cười nhưng kẻ bé nhỏ tự xưng là chủ của gia tộc quyền thế.
Sau khi trải qua chiến trường khốc liệt, Dương Thanh đã nhìn thấy quá nhiều, cũng từng gặp rất nhiều đối thủ khủng bố.
Cao thủ chân chính, có thể địch lại cả một quốc gia!
Nhà họ Diệp sao với cả lục địa rộng lớn có là cái đinh gì đâu?
“Cậu cười cái gì?”
Diệp Kế Tông lạnh giọng hỏi.
“Nghĩ đến một vài chuyện buồn cười thôi”.
Dương Thanh cười nhạt đáp lại.
Anh xoay người rời đi, không thèm quay đầu lại.
“Cậu đứng lại cho tôi!”
Vừa đi được mấy bước, Diệp Kế Tông đã tức giận quát lớn.
“Cậu đang rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, coi nhà họ Diệp như cái chợ muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
“Tôi cũng không làm khó cậu. Chó của cậu đánh cao thủ nhà họ Diệp bị thương, còn giết cả vệ sĩ của tôi”.
“Giết người đền mạng. Chỉ cần cậu ta chết, tôi sẽ thả cậu đi! Nếu không hôm nay đừng hòng rời khỏi nhà họ Diệp nửa bước!”
Diệp Kế Tông giận dữ nói. Ngay sau đó, hai cao thủ một mặc đồ trắng một mặc đồ đen giống như hồn ma đột nhiên xuất hiện sau lưng lão ta.