Long Hoàng lập tức nổi giận, giưo chân đá Long Tường bay ra ngoài, hung dữ nói: “Cài thằng con bất hiếu nà, có tin là mày còn nói lung tung một chữ nữa thì tao sẽ giết chết mày không?”
Sâu trong đôi mắt của Long KHoa tràn đày sự đắc ý, ông ta vội vàng giả vờ đóng tiết mục thuyết phục anh trai. Anh cả, anh mau nói xin lỗi bố đi!”
Long Tường không thèm liếc Long Khoa lấy một cái, chỉ cười tự giễu, chật vật đứng lên nhìn về phía Long Hoàng, nói: “Bố, lần này bố thật sự sai rồi!”
Dứt lời, ông ta xoay người, tập tễnh bỏ đi.
Long Hoàng tức giận đến run cả người, cuối cùng vẫn không ra tay với Long Tường.
Long Tường dù sao cũng là con trai cả của lão ta, bây giờ đã có quá nhiều chuyện xảy ra ở Hoàng tộc họ Long, nếu Long Tường bị lão ta giết chắc chắn lòng người ở Hoàng tộc họ Long sẽ bị tan rã.
“Bố, xin bố bớt giận! Cũng bởi vì bị bố coi nhẹ nên anh cả mới không cam lòng thôi. Thật ra anh ấy cũng rất có tài năng, chỉ đáng tiếc là tên nhóc Thiên Vũ này đã làm ra những chuyện không thể bù đắp lại với Hoàng tộc họ Long”.
Long Khoa lên tiếng.
Nghe thì có vẻ ông ta muốn nói đỡ cho Long Tường nhưng lại nhắc đến Long Thiên Vũ, rõ ràng là muốn nhắc lại với Long Hoàng rằng võ thuật của Long Thiên Vũ đã bị phế.
Long Hoàng lập tức nhíu mày, híp mắt nhìn Long Khoa hỏi: “Long Khoa, con cảm thấy bố già rồi, không nhìn ra mánh khóe này của con sao?”
“Phịch!”
Long Khoa lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, sợ sệt nói: “Bố, con sai rồi!”
Ông ta không dám ngụy biện vì biết rõ điều đó sẽ chỉ làm Long Hoàng ghét mình hơn thôi.
Long Tường chính là như vậy. Nếu vừa rồi không nói những lời đó có lẽ sau này Long Hoàng sẽ trọng dụng ông ta. Nhưng chỉ dựa vào những từ ngữ ấy, về sau Long Hoàng tuyệt đối sẽ không trọng dụng Long Tường nữa.
“Mệnh lệnh tôi giao cho các anh là muốn nhà họ Long ở Yến Đô quay về Hoàng tộc họ Long, hơn nữa là bảo Long Thiên Vũ đi xin lỗi Dương Thanh để có thể kết bạn lại với cậu ta”.
“Chỉ khi Dương Thanh có thiện cảm với Hoàng tộc họ Long thì khả năng đoạt lấy Đế Thôn của chúng ta mới lớn hơn được”.
“Thế nhưng, nói cho tôi biết các anh đã làm được những gì?”
Long Hoàng cố nén tức giận, nói: “Các anh lại gây phiền toái cho Dương Thanh sau lưng tôi. Các anh nghĩ tôi không biết những các anh làm sao?”
“Không phải các anh muốn chứng minh với tôi rằng Long Thiên Vũ không đối phó được Dương Thanh còn các anh thì có thể đấy chứ?”
“Bây giờ thì hay rồi, không chỉ không đối phó được cậu ta mà còn suýt bị giết ngược lại. Giờ có muốn cải thiện quan hệ giữa Hoàng tộc họ Long với Dương Thanh cũng hết hy vọng rồi”.
Long Khoa quỳ rạp trên mặt đất, cả người đều run rẩy, vội vàng nói: “Bố, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi. Bố yên tâm, bây giờ con lập tức nói cho thằng ngỗ nghịch Long Phi Dương, bắt nó lập tức đi giải thích với Dương Thanh”.
“Cho dù thế nào nó cũng phải được Dương Thanh tha thứ, hàn gắn lại mối quan hệ với Hoàng tộc họ Long ta”.
Long Hoàng hừ lạnh: “Muộn rồi! Tất cả đều đã muộn rồi!”
“Có lần một, lần hai nhưng không có lần ba, Hoàng tộc họ Long đã xúc phạm Dương Thanh hai lần, theo như những gì tôi biết về Dương Thanh, cho dù Long Phi Dương có quỳ xuống xin lỗi thì cậu ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hoàng tộc họ Long đâu”.
Nghe hết lời này của Long Hoàng, sắc mặt Long Khoa lập tức thay đổi: “Vậy thì bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”
Ánh mắt Long Hoàng hiện lên tia rét lạnh: “Ba Hoàng tộc khác cũng có người đến Yến Đô. Nước Yến Đô bây giờ càng ngày càng đục, chỉ có nước đục mới mò được cá”.
“Nếu quan hệ giữa Hoàng tộc họ Long và Dương Thanh không thể cứu vãn, vậy thì chúng ta đổi mục tiêu bồi dưỡng, phải tìm một người có hy vọng đánh bại cậu ta!”
Long Khoa lập tức vui vẻ: “Bố, bố đang nói ở Yến Đô xuất hiện một cao thủ có khả năng cạnh tranh với Dương Thanh sao?”
Long Hoàng gật đầu: “Chính xác hơn thì người đó còn chưa quay về Yến Đô. Có lẽ cũng sớm thôi!”