Từ cung cách ăn mặc của Quách Thắng cùng với hơi thở võ thuật Thần Cảnh tản ra từ trên người lão ta, Dương Thanh có thể đoán được, người này chính là ông nội của Quách Sở Sở, chủ gia tộc họ Quách, Quách Thắng.
Lúc này, lòng Quách Thắng đã tràn ngập khiếp sợ.
Lão ta đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong nhưng vẫn không thể cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh.
Như thể, Dương Thanh chỉ là một người bình thường.
Nhưng lão ta biết rất rõ, một người có thể nháy mắt đánh bay hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, chắc chắn không thể là người thường.
Nếu vậy, chỉ còn một khả năng, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã vượt xa lão ta, cho nên lão ta mới không thể cảm nhận được hơi thở võ thuật của anh.
Lão ta lại liên tưởng tới việc Thượng Quan Nhu ngồi trên xe dành riêng cho Thượng Quan Hoàng, đích thân tới đây đón người này, còn nói đây là khách quý mà Thượng Quan Hoàng muốn gặp.
Trong đầu Quách Thắng chợt xuất hiện một cái tên quen thuộc, Dương Thanh!
Khắp thế giới này, chỉ có một người trước ba mươi tuổi đã có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh, chính là Dương Thanh đến từ Yến Đô.
"Xin hỏi, cậu đây có phải họ Dương không ạ?"
Quách Thắng bước nhanh vào phòng khách, đứng trước mặt Dương Thanh, thận trọng dè dặt hỏi.
Dương Thanh khẽ gật đầu: "Tôi là Dương Thanh, ông đây là người đứng đầu nhà họ Quách, ông nội của Quách Sở Sở đúng không?"
Xác nhận đúng người, Quách Thắng càng thêm sợ hãi, nghĩ tới chuyện mình vừa phái hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi đánh phế tay chân Dương Thanh, lão ta càng hoảng sợ tột cùng.
"Bịch!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Thanh, Quách Thắng quỳ xuống đất, thân mình còn run lên nhè nhẹ, thấp thỏm nói: "Xin cậu Thanh bớt giận, tôi không biết cậu chính là Dương Thanh, mong cậu tha thứ!"
"Xin ông chủ Quách đứng lên đi!"
Dương Thanh lách người, xuất hiện trước mặt Quách Thắng, nhanh nhẹn đỡ lão ta đứng dậy.
Anh không phải người không biết điều, hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia vừa xuất hiện đã ra tay với anh, nhưng trong mắt anh, đó chỉ là hai con kiến mà thôi.
Một người đứng trên cao, việc gì phải tức giận vì hai con kiến?
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là cô gái Quách Sở Sở này thật sự rất thiện lương, Dương Thanh có ấn tượng rất tốt với cô ta, thế cho nên anh cũng có ấn tượng khá tốt với nhà họ Quách.
Cử chỉ của Dương Thanh khiến Quách Thắng vừa mừng vừa sợ, lão ta hỏi: "Cậu Thanh, cậu không tức giận sao?"
Dương Thanh lắc đầu cười nói: "Cô cháu Quách Sở Sở của ông là một cô gái rất tốt bụng".
Một lời nhận định đã cho Quách Thắng một đáp án.
Đáp án này khiến nỗi lo âu vẫn đè nặng đáy lòng Quách Thắng nãy giờ đột nhiên biến mất, lão ta mừng rỡ vô cùng.
Trước đó, lão ta đã nghe nhiều tin đồn về Dương Thanh.
Một cao thủ mới hai mươi tám tuổi đã đạt tới thực lực Siêu Phàm Cảnh, đây quả thực là loại người mà nhà họ Quách không thể với tới.
Nhưng nay, một người ở vị trí xa vời như vậy lại đột nhiên xuất hiện ở nhà lão ta.
"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu Thanh!"
Quách Thắng vội vàng nói lời cảm tạ, sau đó bổ sung: "À đúng rồi, cô Nhu của Hoàng tộc Thượng Quan đã tới đón cậu, để tôi đưa cậu đi gặp cô ấy được chứ ạ?"
"Được!"
Lát sau, Quách Thắng đã dẫn Dương Thanh tới chỗ Thượng Quan Nhu.
Lần thứ hai gặp Dương Thanh, Thượng Quan Nhu vui mừng lắm, nhìn chàng thanh niên còn nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng thiên phú võ thuật lại vượt xa mình, cô ta thực lòng vui sướng vô cùng.
"Chị Nhu, rất vui được gặp lại chị!"
Dương Thanh chủ động mỉm cười chào hỏi
Thượng Quan Nhu cũng cười đáp lại, còn chế nhạo anh: "Không ngờ cũng có ngày cậu Thanh lại bị người ta cưỡng chế mang đi đấy".
Dương Thanh lắc đầu cười khổ, sau đó ánh mắt rơi xuống chỗ Quách Sở Sở, thấy cô ta đang kinh ngạc nhìn.
"Anh... tôi, tôi... xin lỗi!"
Bắt gặp Dương Thanh nhìn mình, Quách Sở Sở thoáng bối rối, muốn nói gì đó lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ đành nói một câu xin lỗi.
Dương Thanh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần xin lỗi tôi, bởi sự thiện lương của cô nên tôi mới tới đây cùng cô, nếu không, dù có có dùng kiệu tám người khiêng, tôi cũng sẽ không đi với cô".
Nghe vậy, Quách Sở Sở cảm động trong lòng, lại quan sát Dương Thanh một lần nữa, cảm giác chán ghét trước đây đã không còn.
Trong mắt cô ta lúc này chỉ còn tò mò.
Cô ta thực sự không thể ngờ được, một thanh niên thoạt nhìn chỉ ngang tuổi mình lại có thể trở thành khách quý của Thượng Quan Hoàng.
Lúc này, Lý Bảo Phong vốn đang chực chờ xem trò vui, lại thấy Dương Thanh và Quách Thắng cùng đi tới, lập tức tái mặt, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Dương Thanh cũng không có, chỉ sợ bị Dương Thanh nhận ra.
"Đưa tôi mượn điện thoại của cô một lát".
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Quách Sở Sở vẫn đưa di động của mình cho Dương Thanh. Dương Thanh nhận điện thoại, gọi vào số của mình, đợi khi nghe thấy chuông điện thoại của mình kêu vang, anh mới trả di động lại cho Quách Sở Sở.
"Đây là số của tôi, sau này nếu gặp phải phiền toái gì, có thể liên lạc trực tiếp với tôi".
Dương Thanh nói với cô ta.
Thượng Quan Nhu thoáng kinh ngạc, nhìn về phía Quách Sở Sở, ánh mắt chợt có chút ngưỡng mộ.
Nay tuy mối quan hệ giữa cô ta và Dương Thanh đã gần hơn một chút nhưng cô ta đã phải hao phí rất nhiều tinh lực mới có được thành quả này.
Quách Sở Sở lại chỉ nhờ một khoảnh khắc tốt bụng, vì muốn bảo vệ Dương Thanh mà ép anh tới nhà mình, thế là đã có được số điện thoại của Dương Thanh.
Những người khác có thể không biết lời hứa của Dương Thanh có giá trị cỡ nào, nhưng Thượng Quan Nhu lại cực kì rõ ràng.
Có thể nói, chỉ cần Quách Sở Sở muốn, cô ta lập tức có thể trở thành chủ gia tộc họ Quách ngay lúc này.
"Sở Sở, mau cảm ơn cậu Thanh đi!"
Quách Thắng đã biết rõ thân phận của Dương Thanh, cũng biết giá trị lời hứa hẹn này của anh, lão ta lập tức vui mừng, vội thúc giục Quách Sở Sở.
Bấy giờ Quách Sở Sở mới lấy lại tinh thần, vội nói: "Cảm ơn anh!"
Dương Thanh lắc đầu, sau đó anh đưa mắt nhìn sang kẻ vẫn đang né tránh anh nãy giờ.
Cảm nhận được ánh mắt Dương Thanh đưa tới, Lý Bảo Phong lúc này mới ngẩng đầu, đáy mắt chứa đầy sợ hãi, vội vàng nói: "Thưa cậu Thanh, lúc trước vì hiểu lầm mà đã mạo phạm đến cậu, mong cậu rộng lượng bỏ qua cho".
"Hiểu lầm?"
Ánh mắt Dương Thanh thoáng lạnh đi, anh nói: "Chẳng phải vì tôi không đồng ý nhường chỗ cho anh nên anh mới muốn đánh tàn phế tôi sao?"
"Sau khi xuống máy bay, tôi đã không so đo với anh, anh lại cố tình dẫn theo cao thủ của nhà mình bám theo tôi tới tận nhà họ Quách".
"Giờ anh lại dám nói với tôi, đó chỉ là hiểu lầm?"
Nếu Lý Bảo Phong xin lỗi, có lẽ Dương Thanh cũng chẳng chấp nhặt với anh ta làm gì, nhưng tên khốn này lại dám giảo biện.
Đáy mắt Lý Bảo Phong thoáng lóe một tia sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất.
Anh ta vội nói: "Cậu Thanh, tôi thật không biết cậu là khách quý của cô Nhu đây, nếu không, cho tôi chục lá gan tôi cũng không dám xúc phạm đến cậu đâu ạ".
"Ý anh là, nếu tôi không phải khách quý của cô Nhu đây thì anh có thể vô tư xử lí tôi?", Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.
“Không dám!”
Lý Bảo Phong cắn răng đáp.
Đã đến nước này, anh ta vẫn nhất định không chịu nhận lỗi.
"Hừ!"
Thượng Quan Nhu lạnh lẽo nói: "Lý Bảo Phong, nếu đã sai rồi thì quỳ xuống nhận lỗi đi! Sao hả? Giờ ngay cả khách quý của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi, anh cũng dám đụng tới à? Chán sống rồi hả?"
"Cô Nhu, dù tôi đã sai nhưng cũng không đến mức phải quỳ xuống xin lỗi chứ?"
Lý Bảo Phong bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhu, nghiến răng nói: "Dù cậu ta là khách quý của cô cũng không bắt tôi quỳ xuống được đâu!"
Dương Thanh nhíu mày, thật không ngờ, đến lúc này rồi mà Lý Bảo Phong vẫn dám chống đối Thượng Quan Nhu như vậy.
Xem ra, nhà họ Lý này không đơn giản đâu.