Vì quá kích động nên cả người lão đều run lên.
Nhiều năm về trước, nhà họ Lục mới là gia tộc mạnh nhất Ninh Châu, đến cả nhà họ Lý cũng không phải đối thủ của họ.
Nhưng từ khi Lục Nguyên Thông tiếp nhận vị trí chủ gia tộc, nhà họ Lục càng ngày càng suy sút, những cấp dưới trung thành thì phản bội hoặc bỏ đi.
Người băng lòng ở lại hiện giờ chỉ còn lại một mình ông Tê.
Chính vì vậy mà Lục Nguyên Thông rất kính trọng ông ta.
“Chủ gia tộc, tôi xin lỗi!”
Ông Tề áy náy đi đến trước mặt lão, hơi cúi người xuống.
Lục Nguyên Thông vội vàng lắc đầu: “Ông nặng lời quá, chỉ là một trận so tài thôi, đừng bận tâm về nớ’.
Sau khi an ủi ông Tê, lão lại gân Dương Thanh, vui mừng nói: “Cậu nhỏ, sau này cứ ở lại nhà họ Lục đi, tôi nhất định không bạc đãi cậu đâu”.
Lục Xuyên cũng nhanh chóng thể hiện lập trường: “Sau này cần tôi giúp gì thì cậu nhỏ cứ nói nhé”.
Nét mặt của Dương Thanh vấn không đổi khi thấy thái độ của hai bố con trở nên nhiệt tình, nhưng dù sao họ cũng là bố và ông nội của Lục Tinh Tuyết nên anh lễ phép đáp: “Vâng, cháu cảm ơn bác trai và ông chủ Lục ạ”.
“Ông thấy cháu cũng ngang tuổi Tinh Tuyết, gọi ông chủ Lục thì xa lạ quá, từ giờ cháu cứ gọi là ông nội như Tỉnh Tuyết đi”.
Lục Nguyên Thông mau chóng sửa xưng hô.
Lục Xuyên nghe thấy lời này của lão thì giật mình, nhìn Dương Thanh rồi lại nhìn Lục Tinh Tuyết, bỗng dưng thấy xứng đôi thế nào.
Nhà họ Lục hiếm con trai, nếu hai người có thể kết hôn thì rất có lợi cho gia tộc.
Rõ ràng Lục Nguyên Thông cũng có suy nghĩ đó.
Mục Thiên Thiên đang đứng cạnh Lục Tinh Tuyết cũng ngẩn ra, đây còn là chủ nhà họ Lục và chủ gia tộc tương lai mà họ biết ư?
“Thôi, bọn ông không quấy rây chuyện của mấy đứa, sống với nhau thật vui nhé”.
Lục Nguyên Thông vội vàng kéo Lục Xuyên rời khỏi đây.
Sau khi họ đi, biệt thự trở về với sự yên tĩnh thường ngày.
“Chị à, trước khi đi ông bảo hai người sống với nhau thật vui, có phải là ẩn ý hai người nên hẹn hò rồi không?”
Mục Thiên Thiên chợt hỏi.
Lục Tỉnh Tuyết sững sờ một lát rồi mặt đỏ như gấc, giận dõi nói: “Thiên Thiên, em lại nói linh tinh rồi, chị không cho em đi mua sắm nữa đâu’.
“Kìa chị, em có nói linh tỉnh đâu, ý ông là thế mài”
Mục Thiên Thiên ấm ức đáp, chợt đảo mắt một vòng, nhìn Dương Thanh hỏi: “Anh này, tôi hỏi anh trả lời nhé, chỉ cần nói phải hay không phải là được’.
Dương Thanh không rõ cô ta định làm gì, gật đầu: “Được!”
“Chị Tỉnh Tuyết đẹp lắm đúng không?”
Anh gật đầu ngay: “Đúng!”
“Chị Tỉnh Tuyết cũng tốt bụng lãm đúng không?”, Mục Thiên Thiên lại hỏi.