Giờ phút này, tất cả đều sợ ngây người, không ai ngờ được Đổng Chiêm Cương dám chĩa súng vào đầu Bạch Tuấn Hào.
Dù sao Bạch Tuấn Hào cũng là cháu nội của Bạch Vương, người đứng đầu một trong năm Vương tộc của Chiêu Châu.
Dù Đổng Chiêm Cương thực sự là thống soái tối cao của chiến vực Yến Đô thì cũng chỉ là một đơn vị của chiến vực Chiêu Châu.
Trên khắp Chiêu Châu có biết bao nhiêu thống soái đơn vị phụ thuộc chiến vực?
Lúc này Bạch Tuấn Hào cũng sững sờ, nhưng hơn cả là nỗi sợ hãi đến từ tận sâu linh hồn.
Hiện giờ toàn thân Đổng Chiêm Cương đều ngập tràn sát khí. Bạch Tuấn Hào không hề nghi ngờ ông ta thật sự dám nổ súng.
“Tôi… tôi không có ý muốn dạy đời ông”.
Bạch Tuấn Hào không chịu nổi áp lực của Đổng Chiêm Cương, run rẩy nói.
Cho dù có không cam lòng tới đâu nhưng ở trong tình cảnh này, anh ta thật sự không có chút ưu thế nào.
Huống hồ Đổng Chiêm Cương còn là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong. Bạch Vương cũng chỉ đạt được cảnh giới này mà thôi.
“Bây giờ cậu còn muốn dẫn sếp Tần đi nữa không?”
Đổng Chiêm Cương tiếp tục ép hỏi.
Ông ta tức giận như vậy là vì Bạch Tuấn Hào dám có ý đồ tới Tần Thanh Tâm. Nếu là những chuyện khác, ông ta vẫn sẽ nể mặt Bạch Vương không làm đến mức này.
“Không dám!”
Bạch Tuấn Hào vội vàng lắc đầu: “Sếp Tần đã được thống soái Đổng bảo vệ, sao tôi dám mang cô ấy đi?”
“Không thì mau cút khỏi đây cho tôi!”
Đổng Chiêm Cương đằng đằng sát khí nhìn Bạch Tuấn Hào: “Sau này nếu còn để tôi biết cậu dám tới làm phiền sếp Tần thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Cút!”
Sau đó, Đổng Chiêm Cương mới rút súng về.
Với thực lực của ông ta, muốn chơi chết Bạch Tuấn Hào cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng dù sao ông ta vẫn là người của chiến vực, nếu thật sự làm vậy sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Vương tộc họ Bạch và chiến vực.
Mặc dù chiến vực không sợ bất kỳ Vương tộc nào, thậm chí là cả Hoàng tộc nhưng Hoàng tộc và Vương tộc đều là thế lực cầm quyền của Chiêu Châu như chiến vực. Bất kỳ thế lực nào bị giảm bớt sức mạnh đều là tổn thất của cả Chiêu Châu.
Bạch Tuấn Hào vội vàng đứng lên, đang định rời đi thì có một người đàn ông trung niên dẫn người tới.
“Từ bao giờ một chỉ huy đơn vị của chiến vực cũng có thể động tới con cháu của Vương tộc họ Bạch?”
Người trung niên lạnh giọng nói, tiếng nói như tiếng sấm rền vang khắp sảnh lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn sang ông ta.
“Chú hai!”
Nhìn thấy người tới, Bạch Tuấn Hào mừng rỡ hô lên.
Đổng Chiêm Cương cũng híp mắt nhìn đối phương, sắc mặt khó coi. Ông ta đã nhận ra đối phương là ai.
Người con thứ hai của Bạch Vương, cũng là người phụ trách Yến Đô của Vương tộc họ Bạch, Bạch Khánh.
Lúc nhìn thấy Bạch Khánh, Tần Thanh Tâm cũng khá bất ngờ. Bạch Khánh từng dẫn vợ tới tham dự đám cưới của Mã Siêu và Ngải Lâm, ngồi chung bàn với cô.
Trong đám cưới, ông ta còn chủ động trò chuyện với cô.
“Bạch Khánh!”
Đổng Chiêm Cương cau mày nói: “Cháu ông không hiểu chuyện, tôi dạy dỗ một chút. Chắc Nhị vương tử sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
“Ông là cái thá gì cũng dám đòi dạy dỗ cháu tôi?”
Bạch Khánh không hề nể mặt Đổng Chiêm Cương, quát lớn trước mặt mọi người, ý chí chiến đấu mạnh mẽ nổi lên.
Lão già sau lưng ông ta cũng toát ra khí thế.
Toàn bộ sảnh lớn tầng một của tập đoàn Nhạn Thanh đều bị một luồng khí thế khủng khiếp bao phủ. Đám nhân viên không khỏi sợ run người.
Tần Thanh Tâm hốt hoảng vội vàng bước tới nhìn Bạch Khánh: “Chào ông Bạch, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Tanh, Tần Thanh Tâm. Ông còn nhớ tôi không? Lúc trước chúng ta từng gặp nhau trong đám cưới của Mã Siêu đấy. Chuyện này có hiểu lầm…”
“Từ bao giờ con chó con mèo nào cũng đòi bấu víu quan hệ với tôi?”
Tần Thanh Tâm còn chưa nói hết câu đã bị Bạch Khánh chen ngang.
Lúc này, Bạch Khánh nào còn ôn tồn lịch sự như khi mới gặp Tần Thanh Tâm?
Ông ta kiêu ngạo như một người cầm quyền cao úy, ánh mắt nhìn Tần Thanh Tâm tràn ngập khinh thường.
Tần Thanh Tâm sững sờ. Lúc ở đám cưới Mã Siêu, Bạch Khánh còn chủ động bắt chuyện với cô, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Nhưng bây giờ sao lại trở nên như vậy?
“Bạch Khánh, tốt nhất ông hãy biết tôn trọng đi. Sếp Tần không phải người ông có thể sỉ nhục”.
Đổng Chiêm Cương lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt giận dữ.
Ông ta vừa mới đột phá Vương Cảnh đỉnh phong, nhưng lão già đứng sau lưng Bạch Khánh lại khiến ông ta cảm nhận được áp lực rất lớn.
Rõ ràng, thực lực của lão ta cũng là Vương Cảnh đỉnh phong.
Bản thân Bạch Khánh cũng là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, dù là con trai thứ hai nhưng lại có nhiều quyền lợi nhất trong số các con trai của Bạch Vương.
Nghe nói Bạch Vương rất xem trọng Bạch Khánh, có ý định đợi chuyện ở Yến Đô kết thúc sẽ chọn ông ta làm người thừa kế.
Lão già sau lưng Bạch Khánh kia là cao thủ hàng đầu của Vương tộc họ Bạch, được Bạch Vương phái tới bảo vệ Bạch Khánh.
Mặc dù ông ta là chỉ huy chiến vực Yến Đô, cũng có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong nhưng địa vị vẫn thấp hơn một nửa so với người thừa kế của Vương tộc họ Bạch.
Với tình thế hiện giờ, e là ông ta khó mà bảo vệ được Tần Thanh Tâm.
“Hừ!”
Bạch Khánh cười lạnh, lại nhìn sang Bạch Tuấn Hào: “Một ả đàn bà góa chồng mà cháu cũng thích à?”
Dường như Bạch Tuấn Hào rất sợ Bạch Khánh, cúi đầu đáp: “Cháu chỉ muốn chơi đùa một chút thôi”.
“Dù có chơi đùa cũng không được. Cháu là dòng dõi của Vương tộc họ Bạch, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được? Một ả đàn bà đã bị chơi nát cũng thích được hả?”
Bạch Khánh lạnh giọng quát tháo.
Bạch Tuấn Hào cuống quýt nói: “Xin lỗi chú hai, cháu biết sai rồi”.
Cuộc nói chuyện của hai chú cháu khiến Tần Thanh Tâm nổi giận: “Nhị vương tử, dù sao ông cũng là dòng dõi của Vương tộc họ Bạch, sao có thể nói ra những lời thô tục như vậy?”
“Tôi tự hỏi tôi chưa từng đắc tội ông, sao ông lại sỉ nhục tôi?”
Tần Thanh Tâm không chỉ tức giận mà còn thấy ấm ức.
“Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?”
Bạch Khánh khinh miệt nhìn Tần Thanh Tâm: “Trong mắt tôi, cô chính là một món hàng nát, không có cửa gả vào Vương tộc họ Bạch đâu!”
“Ông…”
Tần Thanh Tâm giận dữ toàn thân run lên, không nói nên lời.
“Bạch Khánh, ông là Vương tử của Vương tộc họ Bạch lại làm khó một cô gái yếu đuối, không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười sao?”
Đổng Chiêm Cương lạnh lùng hỏi.
Lời nói của Bạch Khánh đã chọc giận ông ta. Nếu không vì lo lắng cho Tần Thanh Tâm, ông ta đã ra tay từ lâu rồi.
Người khác cứ nghĩ Dương Thanh đã chết, nhưng ông ta biết rõ anh còn sống khỏe mạnh.
Trước mặt Bạch Khánh, có lẽ ông ta chẳng là gì, nhưng với Dương Thanh, toàn bộ Vương thành họ Bạch cũng không đáng nhắc tới.
Chỉ cần Dương Thanh muốn là có thể tiện tay hủy diệt cả một Vương tộc.
Bach Khánh lạnh giọng nói: “Chỉ là một chỉ huy chiến vực Yến Đô, trước mặt tôi còn không bằng cái rắm!”
Nói xong, ông ta lại nhìn Tần Thanh Tâm: “Vì cô mà cháu tôi phải chịu ấm ức. Hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng”.
“Rõ ràng cháu ông quấy rối tôi trước, tại sao tôi lại phải cho ông công bằng?”
Tần Thanh Tâm không nhịn được tức giận chất vấn.
“Giao tập đoàn Nhạn Thanh ra đây, chuyện này coi như xí xóa!”
Bạch Khánh ra lệnh.
Hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh là tập đoàn đứng đầu Chiêu Châu. Không chỉ Vương tộc họ Bạch, e là đến cả Hoàng tộc cũng thèm muốn chiếm đoạt.