Vào giây phút này, sắc mặt Thượng Quan Hoàng hết sức u ám, lão ta nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tử Khiêm, trong mắt hừng hực lửa giận.
Thượng Quan Hoàng im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Không ngờ có một ngày, tôi lại bị con trai mình ép phải nhường chức!” Nghe thấy thế, Thượng Quan Tử Khiêm nói: “Bố, bố hiểu lầm con rồi, con không định ép bố nhường chức, con chỉ đưa ra phân tích chính xác nhất trong tình hình bây giờ mà thôi, với tầm mắt của bố, chắc bố cũng hiểu con nói thế chỉ vì Hoàng tộc”.
“Ha ha!”
Tiếng cười lạnh bỗng vang lên, Thượng Quan Tử Chí lạnh lùng nói: “Thượng Quan Tử Khiêm ơi Thượng Quan Tử Khiêm, không ngờ chú ngày càng dẻo miệng đấy, rõ ràng chú đang nhòm ngó chức Hoàng Chủ, nhưng lại hùng hồn nói mình vì Hoàng tộc”.
“Thượng Quan Nhu là con gái chú, nếu nó thừa kế chức chủ Hoàng tộc, chắc chú sẽ trở thành Hoàng Chủ ngay nhỉ?”
Thượng Quan Tử Khiêm lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Tử Chí, hờ hững nói: “Thượng Quan Tử Chí, tôi biết vì Nhu Nhu đe dọa tới địa vị của anh ở Hoàng tộc, nên anh mới tìm mọi cách để loại bỏ nó, nhưng vào giây phút này, tôi mong anh có thể buông bỏ thành kiến với Nhu Nhu, ủng hộ con bé, bởi vì chỉ có nó mới là người thừa kế thích hợp nhất với chức Hoàng Chủ”.
Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: “Thượng Quan Tử Khiêm, chú trơ trẽn hơn nữa được không thế? Một đứa con gái như Thượng Quan Nhu lấy tư cách gì để thừa kế chức Hoàng Chủ đây? Bố đồng ý chưa? Hay chỉ hai bố con chú nghĩ vậy?”
“Hay hai người đã thông đồng với Dương Thanh từ lâu, chỉ chờ ngày ép bố nhường chức? Tôi cảnh cáo chú, có tôi ở đây, đừng ai hòng ép bố làm gì”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, nghiêm túc nói: “Bố, bố cứ yên tâm, có con ở đây, không ai có thể ép bố làm gì, trừ khi con chết!”
Thượng Quan Tử Chí thấy thế, cũng vội tỏ thái độ: “Còn con nữa, không ai có thể ép bố cả, nếu Thượng Quan Tử Khiêm dám làm thế, cho dù con phải liều mạng thì cũng không để nó đạt được mục đích đâu”.
Thượng Quan Tử Khiêm bỗng cười lạnh, nhìn về phía họ: “Hai anh không cần vội vã bày tỏ thái độ như thế, cậu Thanh đã quay lại, còn gọi người bảo vệ Hoàng tộc ra, đương nhiên cậu ấy tự tin mình có thể đối phó, hay hai anh nghĩ cậu ấy sẽ dễ dàng tha cho Hoàng tộc họ Thượng Quan?”
“Đến khi đó, chỉ mình Thượng Quan Nhu - con gái tôi có thể cứu Hoàng tộc họ Thượng Quan mà thôi, nhưng bây giờ nó vẫn đang bị giam lỏng, một khi cậu Thanh biết người phụ nữ của cậu ấy bị đối xử như thế, hai anh nghĩ cậu ấy có dễ dàng tha cho Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa không?”
“Mặt khác, nếu hai anh cho rằng cứ khống chế Nhu Nhu thì sẽ khiến cậu Thanh bó tay, tôi khuyên hai anh nên tìm hiểu thêm về cậu ấy. Các anh sẽ biết cậu ấy trọng tình nghĩa tới mức nào, hơn nữa, cậu ấy rất ghét bị uy hiếp”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Bố, con cũng không thiết tha gì với chức chủ Hoàng tộc, con có thể bảo đảm với bố, một khi bố truyền chức vị Hoàng Chủ cho Nhu Nhu, con sẽ không bao giờ nhúng tay vào quyết định của con bé, thậm chí con sẵn sàng rời khỏi trung tâm quyền lực của Hoàng tộc”.
“Đây là những lời nói từ tận đáy lòng con, con chỉ vì Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu bố vẫn nghĩ con thèm khát chức Hoàng Chủ thì con cũng hết cách, bố nghĩ sao cũng được”.
“Đương nhiên, quyết định sau cùng vẫn nằm ở bố, con sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của bố, cho dù con không muốn, bởi vì bố đã sinh thành và nuôi nấng con, hơn nữa bố vẫn là Hoàng Chủ, con phải phục tùng lời bố nói”. Sau khi nghe thấy Thượng Quan Tử Khiêm nói thế, sắc mặt của Thượng Quan Hoàng cũng dịu lại, lão ta nhìn về phía Thượng Quan Tử Khiêm: “Cho dù thế nào, trước khi thắng thua giữa Dương Thanh và người bảo vệ được xác định, tôi sẽ không đồng ý với bất cứ điều kiện nào của cậu đâu”.
Thượng Quan Tử Khiêm thầm thở dài, lập tức gật đầu: “Con hiểu rồi!”
Sau khi nghe Thượng Quan Hoàng nói thế, Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc đều rất mừng rỡ.
Câu trả lời của Thượng Quan Hoàng có nghĩa là, một khi Dương Thanh thua người bảo vệ Hoàng tộc, Thượng Quan Nhu sẽ không liên quan gì đến chức Hoàng Chủ nữa, chức vị đó sẽ thuộc về một trong hai người họ.
Thượng Quan Tử Khiêm nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, nói với vẻ tự giễu: “Bố, con hy vọng bố sẽ không hối hận vì quyết định này, nếu đã vậy, con cũng không cần ở đây nữa”.
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Các cao thủ của Hoàng tộc cũng có vẻ thất vọng, họ đang thất vọng với Thượng Quan Hoàng.
Phần lớn cao thủ ở đây đều đã được Dương Thanh cứu, thế nên họ ủng hộ Dương Thanh. Dương Thanh lại có quan hệ rất thân mật với Thượng Quan Nhu, do đó họ cũng ủng hộ Thượng Quan Nhu nốt. Nhưng bây giờ xem ra, sự ủng hộ của họ không hề có tác dụng, bởi vì nơi này là Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ có Thượng Quan Hoàng chuyên quyền.
“Hoàng Chủ, xin ngài nghĩ lại! Bây giờ phải thả công chúa Nhu ra thì mới có thể xoa dịu quan hệ giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và cậu Thanh, nếu dùng công chúa Nhu để uy hiếp cậu Thanh thì sẽ phản tác dụng mất”.
Một cao thủ Hoàng tộc bỗng khuyên nhủ.
Thượng Quan Hoàng nhíu mày, nhìn đối phương với vẻ không vui: “Nếu ai dám nói những lời như thế nữa, giết!”
Nghe thấy thế, những cao thủ Hoàng tộc đang định tỏ thái độ đều im lặng, sắc mặt rất khó coi.
Một lúc lâu sau, mới có cao thủ không nhịn được mà mắng: “Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đúng là quá hống hách, họ chưa thừa kế chức Hoàng Chủ mà đã định ra oai với chúng ta rồi ư?”
“Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, tôi chỉ công nhận công chúa Nhu là người thừa kế!”
Các cao thủ của Hoàng tộc đều có vẻ tức giận.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Thanh Sơn của Hoàng thành Thượng Quan, một già một trẻ đang đứng đối diện nhau, rõ ràng lão già mặc áo trắng, quanh người tràn ngập khí thế đáng sợ kia chính là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Còn người thanh niên ở bên kia thì chính là Dương Thanh.
Lúc này, trên người họ đều có khí thế hết sức đáng sợ, tuy chưa đánh nhưng khí thế của hai bên đã va chạm với nhau, tạo thành những gợn sóng năng lượng khủng khiếp, lan ra khắp xung quanh rồi.