Sau khi rời khỏi văn phòng của bác sĩ, Mục Thiên Thiên hỏi Lục Tinh Tuyết.
Trong mắt Lục Tinh Tuyết tràn ngập vẻ kiên định: “Nếu bệnh viện không chữa được thì đành đưa anh ấy về nhà họ Lục, tìm bác sĩ đến chữa trị tiếp thôi”.
“Sao cơ?”
Mục Thiên Thiên trợn tròn mắt: “Chị, chị điên rồi à? Chị định đưa anh ta về nhà họ Lục á?”
Ánh mắt Lục Tinh Tuyết nghiêm túc chưa từng có, cô ta nói với vẻ kiên định: “Anh ấy là do chúng ta cứu, nếu anh ấy đã mất trí nhớ, cũng không liên lạc được với người nhà, chúng ta chỉ có thể đưa anh ấy về nhà họ Lục để cứu chữa tiếp thôi”.
“Nhưng…”
Mục Thiên Thiên đang định thuyết phục tiếp thì bị Lục Tinh Tuyết ngắt lời: “Thiên Thiên, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, cứ để chị xử lý”.
“Ài…”
Mục Thiên Thiên thở dài, không nói gì nữa.
Cô ta biết rõ chị họ mình lương thiện tới mức nào, còn không nỡ giẫm chết một con kiến.
Nói gì đến người mà chị họ cô ta đã cứu chứ.
“Chị, nếu chị lấy Lý Tấn thật thì đúng là đáng tiếc”, Mục Thiên Thiên nói với vẻ cảm khái.
Sau khi hai chị em quay lại phòng bệnh, Dương Thanh vẫn đang nằm trên giường với vẻ mặt đờ đẫn. Thấy hai người bước vào, anh cũng không buồn nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.
“Chào anh, tôi là Lục Tinh Tuyết!”
Lục Tinh Tuyết bước đến bên giường bệnh, chủ động giới thiệu, thấy Dương Thanh nhìn mình, cô ta hỏi tiếp: “Anh nhớ được tên mình không?”
Dương Thanh ngơ ngác lắc đầu rồi hỏi: “Cô đã cứu tôi à?”
“Thiên Thiên phát hiện ra anh trên đỉnh Ninh Sơn trước, sau đó chúng tôi cùng đưa anh tới bệnh viện”.
Lục Tinh Tuyết cười khẽ, lập tức giới thiệu với Dương Thanh: “Đây là em họ tôi - Mục Thiên Thiên, anh cứ gọi em ấy là Thiên Thiên là được”.
“Cảm ơn các cô!”
Dương Thanh nhìn hai cô gái, nói một cách chân thành.
Trừ việc đã mất trí nhớ ra, anh cũng không khác gì những người bình thường hết.
Nói đúng hơn, anh cũng không mất trí nhớ, mà mỗi khi anh định nhớ, đầu anh lại đau như búa bổ, như sắp chết đi sống lại.
Trong một tuần sau đó, Dương Thanh vẫn ở trong bệnh viện, sáng nào Lục Tinh Tuyết cũng tới thăm anh, kể về những chuyện ở Ninh Châu cho anh biết, cũng mang mấy tờ báo đến để anh hiểu rõ tình hình của Chiêu Châu.
Nhưng trong mấy ngày này, Dương Thanh vẫn không thể nhớ lại, mỗi khi định nhớ, anh đều đau đến mức chết đi sống lại, phải nhờ tới sự trợ giúp của thuốc an thần.
Cùng lúc đó, trên một đồng cỏ rộng lớn ở vực Tây Châu.
Tiêu Tiêu đang chạy theo bầy cừu trên đồng cỏ, trông rất vui vẻ.
Còn Tần Y vốn hoạt bát hiếu động thì im lặng ở cạnh Tần Thanh Tâm.
Mấy ngày qua, Tần Thanh Tâm luôn rửa mặt bằng nước mắt, Tần Y thấy hết nên rất đau lòng, nhưng cô ta biết làm gì đây?
Dương Thanh mới rời khỏi họ có năm ngày, nhưng họ lại cảm thấy dường như đã năm năm.
“Chị, chị đừng lo nữa, chắc chắn anh rể sẽ không sao đâu, đối với chúng ta bây giờ, không có tin tức gì mới là tin tức tốt, chị thấy đúng không?”
Tần Y ngồi cạnh Tần Thanh Tâm, nắm tay chị, dịu dàng nói.
Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe: “Y Y, chị lo cho anh ấy lắm!”
Tần Thanh Tâm nói rồi nghẹn ngào.
“Ài!”
Tần Đại Dũng ngồi bên cạnh cũng thở dài, vô cùng lo lắng.
Cách đó không xa, Đoàn Vô Nhai và Độc Du cũng đang ngồi trên bãi cỏ, sắc mặt họ vô cùng nghiêm nghị.
Họ đều hiểu, lần này Dương Thanh rất khó sống sót quay về.
Vũ Vũ Lan là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, còn Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, hai bên chênh nhau nhiều như thế, còn đánh kiểu gì đây?
Giờ đã được một tuần, theo lẽ thường, Dương Thanh đã chạm mặt với Vũ Vũ Lan từ một tuần trước.
Nếu Dương Thanh thắng thì đã quay lại lâu rồi, cho dù anh bị thương thì cũng không thể chần chừ lâu như thế chứ?
“Bố, chắc chắn anh Thanh sẽ không sao đúng không?”
Mắt Đoàn Ngữ Yên đỏ hoe.
Nhìn dáng vẻ tự trách của con gái, Đoàn Vô Nhai cũng rất khó chịu, ông ta không muốn lừa con, nhưng cũng không muốn con buồn, càng không muốn nói sự thật cho đám Tần Thanh Tâm biết.
Thế nên ông ta gật nhẹ đầu, nói với vẻ kiên định: “Chắc chắn cậu Thanh sẽ sớm đến tìm chúng ta!”
“Nhưng đã một tuần rồi, sao anh ấy vẫn chưa tới tìm chúng ta chứ?”, Đoàn Ngữ Yên hỏi.
“Bởi vì lần này, cậu ấy phải đối mặt với Vũ Vũ Lan, một cao thủ mạnh hơn hẳn cậu ấy, không chừng cậu ấy đã đi trốn, chứ không đánh với Vũ Vũ Lan đâu”.
Đoàn Vô Nhai nói.
“Trốn? Chắc anh Thanh không phải loại người ấy đâu nhỉ?”
Đoàn Ngữ Yên rất kinh ngạc, theo cô ấy thấy, Dương Thanh là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chắc chắn không phải hạng ham sống sợ chết đâu.
Đoàn Vô Nhai cười khổ, chỉ về phía đám người Tần Thanh Tâm: “Ở đây còn vợ và con gái cậu Thanh, sao cậu ấy có thể chết một cách dễ dàng được?”
“Thiên phú võ thuật của cậu ấy rất cao, nếu cho cậu ấy thời gian, chắc chắn cậu ấy sẽ đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh bằng tốc độ nhanh nhất”.
“Không chừng bây giờ cậu ấy đã trốn đến một nơi không ai biết, đang điên cuồng tu luyện rồi, ngày cậu ấy đột phá cũng là ngày cậu ấy đến tìm chúng ta”.
Đoàn Ngữ Yên mừng rỡ nói: “Bố, bố nói thật à?”
Đoàn Vô Nhai gật đầu: “Bố đã lừa con bao giờ đâu!”
“Tốt quá, để con đi nói với đám người chị Tâm, chắc chắn anh Thanh sẽ quay lại!”
Đoàn Ngữ Yên kích động nói rồi vội vàng chạy về phía Tần Thanh Tâm: “Chị Tâm, bố em nói, chắc chắn anh Thanh sẽ quay lại…”
Nhìn Đoàn Ngữ Yên đang kích động chạy tới chỗ Tần Thanh Tâm, Độc Du chợt thở dài: “Điện hạ, chắc ngài cũng biết, e rằng lần này cậu Thanh lành ít dữ nhiều”.
Đoàn Vô Nhai gật nhẹ đầu với vẻ đau khổ: “Tôi biết, rất có thể cậu ấy đã chết dưới tay Vũ Vũ Lan”.
“Ông cũng thấy Tần Thanh Tâm đang đau khổ tới mức nào rồi đấy, Ngữ Yên cũng luôn tự trách, nghĩ mình đã liên lụy tới cậu Thanh, nếu nói cho họ biết sự thật, chắc chắn họ sẽ sụp đổ”.
“Suy đoán của chúng ta cũng chỉ là suy đoán chứ không phải sự thật, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ ở đây, bảo vệ người thân của cậu Thanh trước khi cậu ấy quay về”.
Độc Du gật đầu: “Điện hạ cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ họ kỹ càng!”
“Không chỉ có mỗi ông đâu, còn tôi nữa, chúng ta cùng bảo vệ họ!”
Đoàn Vô Nhai nói với vẻ kiên định.
Trong lúc Đoàn Vô Nhai đang lo lắng cho Dương Thanh, ở Ninh Châu, một người thanh niên đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy Dương Thanh đâu cả.
“Anh Thanh, rốt cuộc anh đang ở đâu chứ?”
Anh ta cắn răng, mắt đỏ hoe.
Một tuần trước, Mã Siêu tới Ninh Châu, đã tìm kiếm tung tích của Dương Thanh khắp nơi, nhưng vẫn chưa thấy manh mối gì.
Như thể Dương Thanh chưa bao giờ tới Ninh Châu.
“Chẳng lẽ anh Thanh đã rời khỏi Ninh Châu rồi à?”
Mắt Mã Siêu đỏ hoe.
Thật ra anh ta đang lo đến việc khác, nhưng không dám nói.
Trước khi nhìn thấy Dương Thanh, anh ta sẽ không bao giờ tin vào khả năng đó đâu.
“Các ông là ai?”
Đúng lúc này, hai lão già mặc đồ gấm bỗng lặng lẽ xuất hiện trước mặt Mã Siêu.
Mã Siêu lập tức biến sắc, ý chí chiến đấu phun trào.
Không ngờ anh ta lại không cảm nhận được gì khi hai lão già này xuất hiện.
Mã Siêu có ảo giác, họ như hai ngọn núi lớn đang sừng sững trước mặt anh.
“Điện hạ, rốt cuộc chúng tôi cũng tìm được cậu rồi!”
Một lão già bỗng kích động nói, nước mắt rơi lã chã.
“Đúng là điện hạ thật ư?”
Một lão già khác cũng có vẻ kích động.
“Chắc chắn không nhầm được!”
Mã Siêu nhíu mày nhìn hai người đang kích động kia: “Rốt cuộc các ông là ai thế?”
“Điện hạ, chúng tôi tới đón cậu về Hoàng tộc cổ xưa”.
Hai lão già hơi khom người.
“Hoàng tộc cổ xưa ư? Hoàng tộc cổ xưa nào chứ?
Mã Siêu lập tức biến sắc.
“Hoàng tộc họ Phùng - một trong hai Hoàng tộc cổ xưa!”
Một lão già kích động nói: “Chúng tôi đã tìm cậu suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, mời điện hạ theo chúng tôi về Hoàng tộc họ Phùng ạ!”
“Các ông nhận nhầm người rồi!”
Mã Siêu bối rối quay người, định rời khỏi đây.
“Điện hạ, tôi không nhận nhầm đâu!”
Một lão già kích động nói: “Mỗi khi cậu phá giải phong ấn về sức chiến đấu, có phải trên ngực trái cậu sẽ xuất hiện một vết hình tròn không?”
Mã Siêu vừa đi được mấy bước bỗng khựng lại, nhìn lão già với vẻ không dám tin: “Sao ông biết?”
“Bởi vì đó chính là ký hiệu gia tộc của dòng chính Hoàng tộc họ Phùng!”
Lão già kích động nói: “Thế nên chúng tôi không nhận nhầm đâu, cậu chính là cháu đích tôn của Phùng Hoàng - Phùng Siêu đấy!”