Mục lục
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan Hoàng nghe điện thoại của Diệp Hoàng, hai người trò chuyện rất lâu, còn nội dung cuộc trò chuyện là gì thì chỉ có Thượng Quan Hoàng và Diệp Hoàng biết.

Nhưng có thể khẳng định cuộc trò chuyện này rất suôn sẻ, Thượng Quan Hoàng vẫn luôn mỉm cười.

Trong lúc Thượng Quan Hoàng và Diệp Hoàng nói chuyện điện thoại, Dương Thanh cũng rời khỏi Hoàng tộc họ Long một mình, lên chuyến bay đến Hoàng thành họ Thượng Quan.

Trong khoang hạng nhất, Dương Thanh ngồi ở vị trí của mình, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại.

Tuy anh rất tự tin, tự thấy khi gặp phải cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, cho dù anh không thắng nổi thì cũng có thể chạy trốn.

Nhưng anh cũng biết sự tự tin này hơi mù quáng, trước đó, khi đánh với Black Doctor, anh có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng vì Black Doctor đã tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ cho anh, hơn nữa anh còn uống ba viên thuốc tăng sức chiến đấu mà Phùng Tiểu Uyển đưa nữa.

Có thể nói, anh phát huy được sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh đã là cực hạn rồi.

Nhưng bây giờ, trong tay anh không có thuốc tăng sức chiến đấu, cũng không thể hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng, đương nhiên sẽ không phát huy được sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh nữa.

Anh không biết ở Hoàng tộc họ Thượng Quan có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mạnh hơn không, cũng không rõ Hoàng tộc họ Thượng Quan là địch hay bạn.

“Ê, lên trước ngồi đi, chỗ này của tao mà!”

Trong lúc Dương Thanh đang lo lắng về việc ở Hoàng tộc họ Thượng Quan có cao thủ Siêu Phàm Cảnh hay không, đầu anh bỗng bị người ta vỗ một cái.

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang hống hách nhìn anh, chỉ vào chỗ ngồi phía trước, nói bằng giọng ra lệnh.

“Lý Bảo Phong, anh định làm gì?”

Một cô gái trẻ ngồi cạnh Dương Thanh tức giận nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, quát lớn.

“Sở Sở, em đừng nóng, chẳng phải tôi chỉ muốn ngồi gần em thôi ư?"

Thanh niên tên Lý Bảo Phong cười ha hả.

Cô gái tên Sở Sở khoảng hai mươi mấy tuổi, có mái tóc đen dài, khuôn mặt rất xinh đẹp.

Rõ ràng hai người này quen nhau.

Cô gái tóc dài lạnh lùng nhìn Lý Bảo Phong rồi lập tức xin lỗi Dương Thanh: “Rất xin lỗi, đã mang lại phiền phức cho anh rồi!”

Sau khi cô gái xin lỗi, cơn giận vì bị Lý Bảo Phong vỗ đầu của Dương Thanh dần biến mất.

Anh không quan tâm đến cô ta nữa, tiếp tục nhắm mắt lại.

Thấy Dương Thanh bình tĩnh như thế, không buồn quan tâm đến mình, cô gái tóc dài luôn được chú ý bỗng cảm thấy hơi thất bại.

Thấy Dương Thanh không thèm nhìn mình, Lý Bảo Phong sầm mặt, lại vung tay đánh vào đầu Dương Thanh.

“Bộp!”

Dương Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, bóp chặt lấy cổ tay Lý Bảo Phong.

“Anh muốn chết à!”

Dương Thanh nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Đau đau đau... Mẹ nó, mày buông ra ngay!”

Lý Bảo Phong hét lên, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.

Đúng lúc này, hai tên đàn ông vạm vỡ lập tức lao đến, phóng sát khí ra, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Buông cậu Phong ra!”

Cô gái tóc dài cũng sững sờ, mãi đến khi vệ sĩ của Lý Bảo Phong xuất hiện, cô ta mới hoàn hồn, vội nói với vẻ sợ hãi: “Anh này, anh mau buông tay ra đi!”

Dương Thanh có thể nhận thấy, cô gái tóc dài không hề lo anh sẽ khiến Lý Bảo Phong bị thương.

“Mẹ nó, mau buông tay ra, mày biết tao là ai không? Tao là Thiếu Chủ của nhà họ Lý - một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành họ Thượng Quan đấy, mày dám khiến tao bị thương à, sau khi máy bay hạ cánh, tao sẽ giết mày! A…”

Lý Bảo Phong chưa nói hết thì đã cảm thấy Dương Thanh bóp mạnh hơn, lập tức hét lên đau đớn, nét mặt cũng méo mó vì đau.

“Anh mau buông ra đi! Bằng không tên khốn này sẽ gây phiền phức cho anh đấy!”

Cô gái tóc dài vội thuyết phục.

“Cút!”

Dương Thanh bỗng đẩy mạnh, Lý Bảo Phong lập tức lùi ra sau mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất.

Ngay sau đó, anh ta tức giận quát: “Đánh tên khốn này tàn tật cho tôi, mau đánh đi!”

“Lý Bảo Phong!”

Cô gái tóc dài đứng phắt dậy, chắn trước mặt Dương Thanh, tức giận nói: “Anh đừng ấu trĩ thế được không?”

“Quách Sở Sở, em tránh ra cho tôi!”

Lý Bảo Phong tức giận nói, gọi thẳng tên của cô gái tóc dài.

Những hành khách ngồi xung quanh đều sững sờ, hình như chưa bao giờ thấy ai đánh nhau trên máy bay.

Họ đang định can ngăn, nhưng sau khi biết thân phận của Lý Bảo Phong, làm gì còn ai dám mở miệng chứ?

Họ đều nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt đồng cảm.

Chiếc máy bay này đang đến Hoàng thành họ Thượng Quan, nhà họ Lý lại là một trong bốn gia tộc lớn ở đó, Lý Bảo Phong lại là Thiếu Chủ nhà họ Lý, bây giờ Dương Thanh ra tay với anh ta, có thể tưởng tượng được Dương Thanh sắp phải đối mặt với chuyện gì.

Quách Sở Sở chắn trước mặt Dương Thanh, nói với vẻ áy náy: “Anh cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi, Lý Bảo Phong không làm gì được anh đâu”.

Dương Thanh nhìn cô gái đang chắn trước mặt mình, cảm thấy là lạ.

“Cô Quách, xin cô tránh ra cho, hắn dám ra tay với Thiếu Chủ, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!”

Một vệ sĩ nói với Quách Sở Sở.

Quách Sở Sở cười lạnh: “Đáng đời anh ta! Tôi khuyên các anh nên đưa chủ mình về chỗ ngồi, nếu chọc tới tôi, đừng trách tôi không khách khí!”

“Đừng quên, ở Hoàng thành họ Thượng Quan không chỉ có mỗi nhà họ Lý, nhà họ Quách cũng không yếu đâu!”

Nghe thấy thế, hai vệ sĩ đang hùng hổ lập tức ỉu xìu.

Nhà họ Quách cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành họ Thượng Quan, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn nhà họ Lý.

“Thằng nhãi kia, có giỏi thì mày đừng xuống máy bay!”

Lý Bảo Phong chỉ vào Dương Thanh, đe dọa một câu rồi quay người về chỗ mình.

Dù sao họ cũng đang ở trên máy bay, Quách Sở Sở còn nhúng tay vào nên Lý Bảo Phong cũng không tiện làm gì.

Sau khi Lý Bảo Phong về chỗ ngồi, trong máy bay lại yên tĩnh như cũ, Quách Sở Sở áy náy nói: “Sau khi đến Hoàng thành họ Thượng Quan, anh muốn đi đâu thì cứ để tôi đưa đi!”

Dương Thanh thản nhiên nhìn Quách Sở Sở rồi lắc đầu: “Cô không đến được chỗ mà tôi muốn tới đâu!”

Quách Sở Sở hơi sửng sốt rồi mới hoàn hồn, vẻ áy náy lập tức biến mất.

“Lòng tốt mà lại bị xem như lòng lang dạ sói!”

Quách Sở Sở thở hổn hển: “Nếu không sợ Lý Bảo Phong trả thù anh, tôi cũng mặc kệ anh!”

“Ở Hoàng thành họ Thượng Quan, trừ Hoàng tộc họ Thượng Quan ra, không có chỗ nào mà tôi không đến được!”

“Cứ quyết định thế đi, lát nữa xuống máy bay, anh cứ đi theo tôi, sau khi thoát khỏi Lý Bảo Phong, cho dù anh muốn đi đâu thì tôi cũng không ngăn cản”.

“Dù sao, Lý Bảo Phong nhắm vào anh cũng là vì tôi”.

Quách Sở Sở nói rồi không quan tâm đến Dương Thanh nữa, tiếp tục đọc cuốn “Chiến tranh và hòa bình”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK