Lúc này Quan Hồng Nghị và Quan Trấn Hải đều kinh ngạc đến ngày người, vội vàng lên tiếng hỏi.
Đại sư Hồ thực lực Vương Cảnh trung kỳ lại bị một đòn đánh bay, có thể tưởng tượng được đối phương mạnh đến cỡ nào.
Nhưng sau khi đối phương đánh bay đại sư Hồ thì biến mất tăm.
Ngay sau đó, bóng đen lại xẹt qua, đánh thẳng ra một đòn.
Thân hình Quan Hồng Nghị bay ra, đâm thẳng vào tường, phun ra một ngụm máu đen.
Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, trong số ba cao thủ Vương Cảnh, hai người đã bị cao thủ bí ẩn một đòn đánh bay, chỉ còn lại Quan Trấn Hải.
Còn những vệ sĩ của Vương tộc họ Quan ở xung quanh, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc và mờ mịt.
Là vệ sĩ của Vương tộc họ Quan, có cao thủ nào mà bọn họ chưa gặp?
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cao thủ đánh bại cao thủ Vương Cảnh trong chớp mắt. "Các hạ là ai? Sao lại ra tay với người của Vương tộc họ
Quan?" Vẻ mặt Quan Trấn Hải nghiêm nghị, nhìn về phía hư không cao giọng hỏi.
Nhưng không có ai trả lời ông ta.
Đối phương đến đây dường như chỉ muốn đánh lùi Quan Hồng Nghị và đại sư Hồ, sau đó liền biến mất.
Qua một lúc lâu vẫn không ai đáp lại. "Đường chủ, người biến mất rồi!"
Đúng lúc này một tên vệ sĩ của Chấp pháp Đường, vẻ mặt sợ hãi vừa nói vừa nhìn về chỗ nào đó. "Ai biến mất?"
Quan Trấn Hải vẫn chưa hoàn hồn, cau mày hỏi. "Người thanh niên trẻ tuổi xông vào Vương tộc họ
Quan".
Vệ sĩ run rẩy nói.
Lúc này Quan Trấn Hải mới lấy lại tinh thần, lúc ông ta nhìn về hướng ngón tay thị vệ chỉ thì phát hiện Mã Siêu đã biến mất từ bao giờ. "Quan Hồng Nghị, lần này ông đã khiến Vương tộc họ Quan gặp rắc rối to rồi. Tôi thật muốn xem lần này ai sẽ cứu được ông?"
Vẻ mặt Quan Trấn Hải nghiêm nghị nhìn Quan Hồng Nghị đã mê man bất tỉnh cách đó không xa nói.
Là cao thủ Vương Cảnh mà ngay cả cao thủ bí ẩn đột nhập vào Vương phủ và giải cứu Mã Siêu lúc nãy cũng không thể phát hiện được, đủ để chứng minh cao thủ bí ẩn kia mạnh đến cỡ nào.
Cao thủ cấp bậc này e là thực lực đã đạt tới cấp Vương Cảnh đỉnh phong rồi.
Đắc tội với một nhân vật như vậy chẳng khác nào một mầm họa lớn đối với Vương tộc họ Quan. "Đường chủ, còn muốn tìm người không?"
Vệ sĩ dẫn đầu Chấp Pháp đường dè dặt hỏi
Quan Trấn Hải lạnh lùng nói: "Ngay cả đại sư Hồ cũng bị đánh bại trong nháy mắt, chỉ với thực lực của các người có thể tìm được đối phương sao?"
Vệ sĩ nghe vậy lập tức im miệng. "Mọi việc khôi phục lại bình thường, tôi đi báo cáo việc này với hội trưởng lão".
Quan Trấn Hải nói xong liền xoay người đi luôn.
Năm phút sau, trong một phòng họp rộng rãi, bốn ông lão tóc bạc đang ngồi xung quanh. Quan Trấn Hải chỉ có thể đứng bên cạnh, kể lại những gì vừa xảy ra.
Nghe ông ta nói xong, sắc mặt của bốn ông lão tóc bạc đều nghiêm nghị. "Nói như vậy, đối phương hẳn là đã nương tay, bằng không đại sư Hồ và Quan Hồng Nghị đã mất mạng.
Một ông lão mặc sườn xám nam màu lam trầm giọng nói.
Mấy vị trưởng lão khác cũng lần lượt gật đầu: "Một cao thủ có thể đánh bại hai cao thủ Vương Cảnh khác trong nháy mắt sợ là thực lực ít nhất cũng đã đến Vương Cảnh đỉnh phong". "Hẳn là đối phương có điều lo lắng, bằng không sẽ không nhẹ tay như vậy".
Một ông lão khác cũng nói. "Người thanh niên mà Quan Hồng Nghị lôi kéo kia tên là gì? Từ đầu đến?"
Ông già mặc xườn sám nam màu tím bỗng hỏi Quan Trấn Hải.
Quan Trấn Hải vội vàng nói: "Thưa đại trưởng lão, người trẻ tuổi kia tên là Mã Siêu, đến từ Yến Độ. Nghe nói cậu ta rất phục tùng một người tên là Dương Thanh". "Tôi nghi ngờ cao thủ bí ẩn kia rất có khả năng là Dương Thanh".
Bốn trưởng lão khác nghe vậy đều chau mày. "Việc này không thể nào. Theo cậu nói, người thanh niên Dương Thanh kia hẳn cũng không lớn tuổi lắm, nhưng thực lực của cao thủ bí ẩn cứu Mã Siêu đi lúc nãy ít nhất cũng là Vương Cảnh đỉnh phong".
Nhị trưởng lão ngồi bên dưới đại trưởng lão cũng lên tiếng nói.
Tam và tứ trưởng lão cũng đồng ý gật đầu, rõ ràng bọn họ cũng suy nghĩ như vậy.
Là trưởng lão của Vương tộc họ Quan, bọn họ đều đã sống hơn trăm tuổi, có thiên tài võ học nào mà chưa gặp qua?
Mã Siêu mới chỉ là thực lực Vương Cảnh sơ kỳ thôi cũng đã khiến bọn họ ngạc nhiên, bây giờ đột nhiên lại nói cho bọn họ biết còn có một chàng trai khác cũng đã đạt đến Vương Cảnh đỉnh phong, sao họ có thể tin được?
Quan Trấn Hải cũng rất nghi ngờ, tình huống lúc nãy rất cấp bách, đại sư Hồ dùng kiếm giết Mã Siêu, còn Quan Hồng Nghị lại dùng súng bắn anh ta.
Chỉ có ông ta là không ra tay với Mã Siêu
Kết quả người muốn tính mạng của Mã Siêu là đại sư Hồ và Quan Hồng Nghị đều bị đánh bay, bị thương nặng, nhưng ông ta lại không sao cả.
Điều này chứng tỏ đối phương là đến cứu Mã Siêu
Vừa nãy ông ta đã có được mọi tin tức liên quan đến Mã Siêu. Ông ta biết rất rõ, Mã Siêu là một đứa trẻ mồ côi, bên cạnh anh ta ngoài Dương Thanh ra thì không còn cao thủ khác nào nữa.
Nhưng mà cao thủ vừa nãy quá bí ẩn, nếu không phải là Dương Thanh thì có thể là ai?
Nhất thời trong phòng họp rộng lớn rơi vào im lặng.
Qua hai phút, đại trưởng lão bỗng hỏi: "Các người nói xem liệu Mã Siêu kia có phải là người của gia tộc Cổ Võ không?" "Không phải cậu ta là trẻ mồ côi sao? Lẽ nào ngay cả cậu ta cũng không biết bối cảnh và thân phận thật sự của mình luôn à?" "Mà cao thủ bí ẩn lặng lẽ dẫn cậu ta rời đi lúc nãy đã giải thích rõ vấn đề".
Đại trưởng lão vừa nói xong những lời này, mấy người còn lại đều ngạc nhiên đến ngày người.
Gia tộc Cổ Võ là gia tộc võ thuật lánh đời thật sự. Đừng nói là Vương tộc, dù là Hoàng tộc cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.
Nghe đồn, trong gia tộc Cổ Võ cao thủ nhiều như mây, nhưng bọn họ một lòng chỉ nghĩ đến võ thuật, không màng đến việc đời vì vậy người đời cũng không biết tới. "Bây giờ ngoài suy đoán cậu ta là người của gia tộc Cổ Võ ra hình như là không còn khả năng nào khác".
Nhị trưởng lão khẽ gật đầu đáp. "Nếu đúng là như vậy thì lần này Quan Hồng Nghị đã gây ra họa lớn rồi".
Vẻ mặt tam trưởng lão nghiêm nghị nói.
Nếu trước đây lỡ như Quan Hồng Nghị có gây ra việc lớn, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi họp chung, thậm chí còn mừng thầm nữa là đằng khác.
Nhưng lần này bọn họ chẳng thấy vui vẻ chút nào. Đắc tội gia tộc Cổ Võ, vốn đã là một phiền toái lớn. "Quan Vương nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời về việc này!"
Trong mắt đại trưởng lão lóe lên một tia rét lạnh, lạnh lùng nói.
Quan Hồng Nghị là dòng chính của Vương tộc họ Quan, vậy thì chuyện này phải do Quan Vương ra mặt.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đang chạy như bay trên đường.
Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu nhìn Mã Siêu đã hôn mê, cả người anh đều là sát khí lạnh như băng. "Nhanh lên một chút! Lái nhanh lên cho tôi!"
Anh cố nén giận, cắn răng nói.
Đổng Chiêm Cương đang lái xe, cả người run rẩy, vội vàng nói: "Dạ!"
Chân đạp hết ga, chiếc Jeep đã tân trang lại như con thú dữ lao vun vút về phía trước. "Két!"
Mười phút sau, chiếc xe Jeep đột nhiên phanh lại, đậu vững vàng trong sân của một hộ nhà nông.
Vừa xuống xe đã thấy một ông lão mặc áo vải đang ngồi dưới ánh trăng, trước mặt là cây đàn cổ, lúc này hai tay đang đánh đàn, tiếng đàn ảm đạm vang lên. "Ông Phùng, xin ông nhất định phải cứu cậu ấy!"
Đổng Chiêm Cương vừa thấy ông lão liền vội vã cầu xin. "Cút!"
Ông Phùng bỗng dừng tay lại, giận dữ quát lên.
Chỉ một tiếng quát nhưng lại khiến tâm trí của Đồng Chiêm Cương run rẩy, như bị đánh một đòn nặng nề, sắc mặt trắng bệch.
Con người của Dương Thanh cũng co rút lại, anh ngạc nhiên phát hiện, giọng nói của ông Phùng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một từ “cút” cũng khiến anh cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Lão già này không hề đơn giản, không ngờ lại là cao thủ Thần Cảnh.
- ---------------------------