Mục lục
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Thanh, cố lên!”

Cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng không biết rõ sự thật, lúc này họ đang đứng cách đó không xa, cổ vũ cho Dương Thanh.

Lúc này, các cao thủ Hoàng tộc đang có mặt đều hết sức kính nể Dương Thanh, nơi đây là Hoàng thành Thượng Quan, vốn không liên quan gì tới Dương Thanh cả.

Nếu Dương Thanh muốn rời khỏi nơi này, chỉ với sức chiến đấu mà anh thể hiện, có ai ngăn nổi anh chứ?

Nhưng anh cũng không đi mà đang liều mạng đánh với Lý Trọng. Đó mới là trọng tình nghĩa!

Rất nhiều cao thủ của Hoàng tộc đều cảm thấy khinh thường người bảo vệ Hoàng tộc, họ cứ tưởng người bảo vệ Hoàng tộc sẽ xuất hiện khi họ tuyệt vọng, nhưng chẳng thấy lão ta đâu.

Với thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc, một khi lão ta ra tay, Lý Trọng còn đường sống chắc?

Lúc này, Dương Thanh đang phải chịu áp lực rất lớn, anh cảm thấy nội tạng mình sắp nát bét, nhưng anh không dám ngừng, chỉ có thể kìm nén sự khó chịu khi cơ thể gần như sắp nổ tung, tấn công Lý Trọng bằng đòn mạnh nhất.

Nếu anh không giết được Lý Trọng trong mười phút, Hoàng thành Thượng Quan sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Nếu người bảo vệ Hoàng tộc không xuất hiện, không ai ngăn cản nổi Lý Trọng cả.

“Chết đi!”

Dương Thanh bỗng đánh mạnh vào đầu Lý Trọng.

“Rầm!”

Lý Trọng bay ra xa, lần này lão ta không đứng dậy nữa.

“Chết rồi à?”

Cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan đều nhìn Lý Trọng đang nằm trong vũng máu với vẻ khiếp sợ.

Lúc này, Lý Trọng đang nằm im trên mặt đất.

Dù vậy, cao thủ của Hoàng tộc vẫn không dám tới gần, họ đã tận mắt chứng kiến và trải nghiệm xem Lý Trọng mạnh đến mức nào, phải xác định rằng lão ta đã chết thật thì họ mới yên tâm.

Dương Thanh đứng im, thở hổn hển.

“Khụ khụ khụ!”

Anh bỗng ho khan, máu rỉ ra từ khóe miệng.

“Cậu Thanh!”

Thấy cảnh tượng này, một cao thủ của Hoàng tộc lập tức biến sắc, vội vàng lao tới bên cạnh Dương Thanh.

Đến giờ ông ta mới thấy rõ, khắp người Dương Thanh chằng chịt vết thương, sắc mặt tái mét, như thể người mắc bệnh nan y đang sắp lìa đời.

Dương Thanh khẽ lắc đầu, không nói gì, hơi nhích chân, lập tức biến mất. “Cậu Thanh đâu rồi?”

Các cao thủ của Hoàng tộc thi nhau hỏi với vẻ ngờ vực.

Cao thủ Hoàng tộc dẫn đầu lắc đầu, trong mắt có vẻ kính nể, ông ta trầm giọng nói: “Chính cậu Thanh đã cứu chúng ta, lần này, Hoàng tộc thật sự có lỗi với cậu ấy!”

Nghe thấy thế, các cao thủ khác đều im lặng.

Bây giờ, họ có thể khẳng định Lý Trọng đã chết thật.

Đúng lúc này, một cao thủ mặc áo choàng đen kín mít bỗng xuất hiện.

“Ai đấy?”

Các cao thủ của Hoàng tộc đều biến sắc, bởi vì trên người cao thủ mặc áo choàng đen này không hề có khí thế võ thuật, nhưng ông ta lại có thể lặng lẽ xuất hiện ở đây, tức là thực lực của đối phương rất mạnh, đã vượt xa họ rồi.

Nhưng cao thủ mặc áo choàng đen cũng không quan tâm đến cao thủ của Hoàng tộc, chỉ nhìn về phía Lý Trọng đang nằm trong vũng máu, cất tiếng cười quái dị: “Không tệ, lại có thêm một cơ thể Siêu Phàm!”

Cao thủ mặc áo choàng đen nói rồi biến mất luôn, nhưng xác của Lý Trọng cũng biến mất nốt.

Không riêng gì Lý Trọng, thi thể của Thượng Quan Phó bị Lý Trọng giết trước đó cũng biến mất theo.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan nhìn nhau, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

“Rốt cuộc cao thủ mặc áo choàng đen kia là ai thế? Ông ta mang xác Lý Trọng và lão Hoàng Chủ đi rồi à?”

Một lúc lâu sau, một cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan chợt hỏi.

Nghe thấy thế, các cao thủ Hoàng tộc khác đều run lên, rõ ràng họ cũng thắc mắc như thế, xem ra xác của Lý Trọng và Thượng Quan Phó đã bị cao thủ mặc áo choàng đen vừa xuất hiện kia mang đi rồi.

Nghĩ đến đây, họ bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi, một cao thủ không hề có khí thế lặng lẽ xuất hiện, sau đó xác của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã biến mất theo ông ta.

Họ bỗng cảm thấy rất ảo diệu, rốt cuộc phải mạnh tới mức nào thì mới làm được như thế chứ?

“Có lẽ tình hình ở Chiêu Châu sắp biến đổi rồi!”, cao thủ Hoàng tộc dẫn đầu nghiêm nghị nói.

“Giờ chúng ta nên làm gì đây? Cậu Thanh cũng mất tích rồi”, có người chợt hỏi.

Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh cảm thấy nội tạng mình sắp nổ tung, máu trong người cũng đang sôi lên, như có thể chết bất cứ lúc nào ở nơi này.

Lúc này, dường như anh đã quên hết mọi thứ, trong mắt chỉ còn sát khí điên cuồng.

Cái chết của Vũ Văn Cao Dương cứ xuất hiện trong đầu anh hết lần này đến lần khác, mỗi khi như thế, lửa giận trong mắt anh lại dữ dội hơn.

Ngay cả anh cũng không nhận ra, sau khi dùng đan dược, anh chỉ có thể kiên trì mười phút, nhưng giờ đã được hơn hai mươi phút rồi.

Khí thế điên cuồng dần lan ra từ người anh, mắt anh đã đỏ ngầu, tựa như ác ma đến từ địa ngục.

Vũ Văn Bân đang chạy phía trước cũng cảm nhận được khí thế sau lưng đang dần đến gần mình, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp, tao đã biến thành loại người không ra người, ma không ra ma, tại sao vẫn bị mày áp đảo chứ? Dương Thanh, mày không đuổi kịp tao được đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK