“Nhưng những người có thể thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa cũng thuộc loại hiếm có khó tìm trong các gia tộc”.
Bây giờ Dương Thanh mới hiểu tại sao tốc độ †u luyện của mình lại nhanh hơn người cùng trang lứa rất nhiều, thậm chí còn vượt xa thế hệ lớn hơn anh.
Thì ra là vì anh có huyết mạch cuồng hóa.
Dương Thanh vẫn luôn không biết bố ruột của mình là ai, bây giờ xem ra, bố anh cũng là người của gia tộc có huyết mạch cuồng hóa rồi.
Trong lúc nhất thời, nhịp thở của Dương Thanh gấp gáp hản lên, anh có linh cảm, thân thế của anh sắp được tiết lộ.
“Vậy các ông có biết rốt cuộc gia tộc có huyết mạch cuồng hóa kia là gia tộc nào không? Bây giờ gia tộc đó đang ở đâu thế?”
Dương Thanh nhìn về phía Tống Tả với vẻ mong chờ.
Khi thấy vẻ mặt mong chờ của Dương Thanh, Tống Tả lắc đầu, nói bằng giọng áy náy: “Cậu Thanh, rất xin lỗi, tôi không biết gia tộc có huyết mạch cuồng hóa đó họ gì, cũng không rõ họ ở đâu”.
Tống Hữu bổ sung: “Cậu Thanh đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng không cố tình giấu giếm, mà những chuyện liên quan tới gia tộc này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, có lẽ ngay cả những nhân vật đã sống lâu năm của gia tộc Cổ Võ cũng không biết gia tộc này”.
“Đúng thế, những chuyện về gia tộc kia đã được lưu truyền suốt mấy trăm năm, nhưng không có ai thực sự tiếp xúc với họ hết”, Tống Tả cũng nói. ‹ Nghe thấy hai anh em nói thế, ánh mắt mong chờ của Dương Thanh ảm đạm dần.
“Không sao, chuyện này cũng không trách hai người”, Dương Thanh nói.
Nếu gia tộc đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Tống Tả và Tống Hữu không biết về dòng chính của họ thì cũng rất đối bình thường.
“Chúng tôi nói cho cậu biết chuyện này vì muốn nói, bây giờ cậu đã thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, có tiền đồ hết sức khó lường, với thực lực của cậu bây giờ, cậu không thể báo thù giúp chúng tôi, nhưng nếu cho cậu thêm thời gian, chắc chản cậu sẽ mạnh đến mức khiến cả giới Cổ Võ kinh ngạc”.
“Khi đó, với thực lực của cậu, có lẽ không cần cậu đích thân ra tay, chỉ cần cậu nói một câu là đã có thể khiến rất nhiều thế lực đỉnh cao làm việc cho mình rồi”.
“Cậu Thanh, tuy thiên phú võ thuật của hai anh em tôi không quá xuất chúng, nhưng sau khi liên thủ thì cũng ngang ngửa với Siêu Phàm Tứ Cảnh, nếu cậu cho chúng tôi đi theo, chắc chắn sau này chúng tôi sẽ giúp được cậu rất nhiều, xin cậu hay thu nhận chúng tôi!”
Thái độ của hai anh em rất chân thành, trong mắt tràn ngập vẻ cầu khẩn.
Họ đã hạ mình rất nhiều, đồng thời còn bày tỏ, họ sẽ luốn đi theo Dương Thanh, làm việc cho anh, chờ anh có thực lực khiến cả giới Cổ Võ kinh ngạc rồi giúp họ báo thù.
€ó thể nói, họ rất tin tưởng Dương Thanh nên mới quyết định như thế.
Dù sao Dương Thanh cũng chưa thể giúp họ báo thù ngay, về phần sau này anh có đứng trên đỉnh cao của giới Cổ Võ không thì cũng không biết được.
Dương Thanh im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, vậy sau này hai người cứ đi theo tôi, khi nào thực lực của tôi mạnh tới mức có thể báo thù giúp hai người, chắc chăn tôi sẽ đi với hai người một chuyến”.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”
Thấy Dương Thanh đồng ý, hai anh em lập tức kích động đến mức nói năng lộn xộn, vội vàng cảm ơn.
Dương Thanh khoát tay, híp mắt: “Hai người cũng biết chuyện xảy ra vào bảy ngày trước rồi, Diệp Lâm của Hoàng tộc họ Diệp thông đồng với Lưu lão quái của Miêu Thành, định giết tôi, ngay cả bố nuôi tôi cũng chết trong cuộc tranh chấp đó, chắc chắn cả Hoàng tộc họ Diệp lẫn Lưu lão quái của Miêu Thành sẽ phải trả giá nặng nề!”
“Cậu Thanh nói không sai, Hoàng tộc họ Diệp sẽ bị tiêu diệt, Lưu lão quái của Miêu Thành cũng phải chết, chúng tôi sẽ giúp cậu Thanh trấn áp Hoàng tộc, giết Lưu lão quái!”