Lúc này, Tiết Vương có tâm trạng phức tạp nhất.
Lúc trước, Vương tộc họ Tiết là thế lực đầu tiên nhân nhượng Dương Thanh, nhưng sau đó, Tiết Vương lại chọn bắt tay với Liên minh Vương tộc để đối phó với Dương Thanh.
Tiết Vương chợt nghĩ, nếu trước đó kiên quyết rời khỏi cuộc chiến ở Yến Đô, thậm chí chủ động lấy lòng Dương Thanh thì sao nhỉ?
Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi.
“Đã đến nước này rồi, nói gì cũng vô ích, dựa vào sự hiểu biết của tôi về Dương Thanh, với những gì mà chúng ta đã làm với cậu ta, cậu ta không thể tha cho chúng ta được”.
Mã Vương cắn răng, nghiêm nghị nói: “Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể liều mạng tới cùng với cậu ta, nhưng bây giờ, cho dù ba Vương tộc chúng ta hợp sức với nhau thì cũng không làm gì cậu ta được”.
Tiết Vương cũng gật nhẹ đầu, tiếp lời: “Không sai, bây giờ Liên minh Vương tộc vẫn quá yếu, Vương tộc họ Quan đã phục tùng Dương Thanh, bây giờ Vương tộc họ Tào cũng đã bị nhà họ Tần thay thế, bố vợ Dương Thanh lại là người nhà họ Tần”.
“Thế nên không có bất cứ hy vọng gì về việc lôi kéo Vương tộc họ Quan và Vương tộc họ Tần gia nhập Liên minh Vương tộc hết”.
“Mọi chuyện chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chúng ta, tôi đề nghị chúng ta tạm thời nhân nhượng!”
Có vẻ Bạch Vương đang suy tư gì đó, lão ta im lặng mấy giây rồi mới mở miệng: “Đúng là phải tạm thời nhân nhượng, nếu chọc vào Dương Thanh tiếp, không ai có thể đảm bảo rằng Dương Thanh sẽ không ra tay với Liên minh Vương tộc”.
Mã Vương nói: “Tạm thời nhân nhượng có thể giúp Liên minh Vương tộc tránh khỏi việc xung đột với Dương Thanh ư? Tôi lại có đề nghị khác, chúng ta nên liên minh với Hoàng tộc để đối phó Dương Thanh mới phải”.
“Không được!”
“Không được!”
Bạch Vương và Tiết Vương gần như lên tiếng cùng một lúc.
“Tại sao không? Bây giờ chúng ta đã không làm gì được Dương Thanh, chẳng lẽ đến khi cậu ta đối đầu với Hoàng tộc xong, chúng ta có thể làm gì cậu ta chắc?”
Mã Vương hỏi ngược lại, bỗng vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Từ khi đối phó với Dương Thanh đến giờ, chúng ta đã tổn thất tận ba mươi cao thủ dưới tay cậu ta”.
“Tôi không chờ nổi nữa, tôi chỉ muốn tự tay giết Dương Thanh ngay bây giờ!”
Mã Vương nói với vẻ mặt dữ tợn, Bạch Vương và Tiết Vương đều có thể nhận thấy lúc này Mã Vương đang tức giận tới mức nào.
“Mã Vương bớt nóng!”
Bạch Vương trầm giọng nói: “Chúng tôi cũng muốn giết Dương Thanh lắm chứ, nhưng cậu ta là cao thủ Thần Cảnh, ngay cả Vương tộc họ Tào cũng bị cậu ta lật đổ dễ như trở bàn tay, trong ba Vương tộc chúng ta, ông nghĩ có gia tộc nào mạnh hơn hẳn Vương tộc họ Tào chắc?”
Tiết Vương cũng nói: “Năm Vương tộc lớn không chênh nhau nhiều, nếu Dương Thanh đã có thể dễ dàng hủy diệt Vương tộc họ Tào, tức là cũng có thể dễ dàng xóa sổ bất cứ Vương tộc nào trong số chúng ta”.
Nghe Bạch Vương và Tiết Vương thuyết phục, Mã Vương cũng dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn có vẻ tức giận, cắn răng: “Vậy các ông nói đi, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ trốn tránh cậu ta mãi?”
Bạch Vương nhắm mắt lại: “Yên tâm đi, chúng ta không cần trốn tránh cậu ta quá lâu đâu, tuy lần này chúng ta tổn thất mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nhưng ít nhất cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
Trong mắt Tiết Vương lóe lên ánh sáng trí tuệ: “Hoàng tộc vốn định nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, chẳng qua chưa tìm được cơ hội thích hợp, cũng e ngại lời cảnh cáo từ trăm năm trước của người kia nữa. Nhưng lần này, chắc chắn Hoàng tộc họ Long sẽ là thế lực đầu tiên nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn”.
Đầu óc Mã Vương không nhanh nhạy bằng Tiết Vương và Bạch Vương, lão ta hỏi với vẻ ngờ vực: “Mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mà chúng ta cử đi xóa sổ nhà họ Long ở Yến Đô đã chết hết, sao Hoàng tộc họ Long có thể can thiệp vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn được?”
“Đó là mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đấy, họ bí mật lẻn vào nhà họ Long để làm nhiệm vụ vào lúc nửa đêm, trừ khi Dương Thanh đang ở nhà họ Long, bằng không, sao cao thủ của nhà họ Long có thể chống lại sự tấn công từ mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ chứ?”
Tiết Vương cười ha hả: “Cho dù mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bị giết hết, chắc chắn nhà họ Long vẫn sẽ bị tổn thất rất nhiều”.
“Nhiệm vụ của họ chính là cho Hoàng tộc họ Long một cái cớ để đến Yến Đô, Mã Vương nói xem, nếu ông là Long Hoàng, chi nhánh của nhà họ Long bị thế lực thần bí tấn công, còn ông đã nhòm ngó Đế Thôn từ lâu, ông sẽ làm gì trong tình huống này thế?”
Mã Vương lập tức kinh ngạc nói: “Tôi sẽ nhân cơ hội này để tiến vào Yến Đô, nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn!”
“Không sai! Thế nên mới nói, tuy Liên minh Vương tộc chúng ta đã tổn thất mất mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, nhưng cũng có được cơ hội rất lớn”.
Bạch Vương tiếp lời: “Một khi Hoàng tộc họ Long tiến vào Yến Đô, chắc chắn họ sẽ cử cao thủ Thần Cảnh tới, đừng quên, chúng ta đã bắt tay với Lưu lão quái ở Miêu Thành, chỉ cần gom đủ bốn cao thủ Thần Cảnh thì cũng là lúc Lưu lão quái tới giúp chúng ta”.
“Ông nói xem, có sự giúp đỡ từ Lưu lão quái, cho dù Dương Thanh mạnh hơn nữa thì sao nào? Chẳng phải cậu ta vẫn chỉ có đường chết thôi sao?”
“Lưu lão quái đã dám bảo chúng ta gom đủ bốn cao thủ Thần Cảnh, hơn nữa cũng không giới hạn gì về thực lực của họ, điều đó cho thấy ông ta đã là Thần Cảnh đỉnh phong”.
“Đến khi đó, cho dù Hoàng tộc nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, chỉ cần có Lưu lão quái ở đây, Hoàng tộc có thể làm gì chúng ta chứ?”
Bạch Vương ngạo nghễ nói, như thể đã đạt được Đế Thôn.
Bầu máu nóng của Tiết Vương và Mã Vương cũng sôi trào, có vẻ rất kích động.
Đã qua trăm năm, cũng đến lúc Vương tộc khôi phục sự huy hoàng của trăm năm trước, bằng không sự chênh lệch giữa họ và Hoàng tộc sẽ ngày càng lớn dần.
Cùng lúc đó, ở dinh thự Vân Phong ở Yến Đô, Dương Thanh đang nằm trên giường lại không sao ngủ nổi.
Để có được một cuộc sống yên bình, anh đã phải gánh vác quá nhiều thứ, chỉ có thể tự chịu đựng những chuyện đó mà thôi.
Anh biết, chắc chắn việc Liên minh Vương tộc đối phó với nhà họ Long đêm nay sẽ khiến Hoàng tộc họ Long ra mặt.
Một khi Hoàng tộc họ Long nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, ngày các Hoàng tộc khác đến Yến Đô còn xa nữa chắc?
Bây giờ Yến Đô đã loạn lắm rồi, Liên minh Vương tộc đã cho rất nhiều người tới đây, tám nhà quyền thế của Yến Đô cũng lần lượt bị xóa sổ hoặc chủ động phục tùng Liên minh Vương tộc.
Chỉ còn mấy gia tộc thân thiết với Dương Thanh chưa bị ảnh hưởng từ Liên minh Vương tộc thôi.
Liên minh Vương tộc đã bị anh dọa nên không dám ra tay với những gia tộc bên cạnh anh, nhưng chắc chắn Hoàng tộc sẽ không như thế.
“Chồng, anh chưa ngủ à?”
Đúng lúc Dương Thanh đang suy nghĩ đến tình hình ở Yến Đô, một giọng nói êm tai bỗng vang lên.
Tiếp đến, Tần Thanh Tâm lặng lẽ bò tới.
Dương Thanh ôm lấy vợ, hôn khẽ lên trán cô: “Sao em cũng chưa ngủ?”
Tần Thanh Tâm ôm chặt Dương Thanh, nói bằng giọng hơi nghẹn ngào: “Chồng, em biết anh phải gánh vác rất nhiều, em thương anh!”