Tất cả mọi người đều sững sờ.
Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người khác mạnh hơn, chỉ một đòn đã có thể đẩy lùi anh. Đây là cao thủ có cấp bậc nào đây?
Sắc mặt Dương Thanh âm trầm, nhìn người tóc trắng đang đứng trước mặt Long Hoàng.
"Tha được thì tha đi. Rời khỏi Hoàng tộc họ Long đi, tôi sẽ tha mạng cho cậu!"
Ông lão bình tĩnh lên tiếng, tựa như đang nói về một chuyện rất bình thường.
"Không biết tiền bối là ai? Vì sao muốn nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Hoàng tộc họ Long?"
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Ông lão cau mày, không hề nể nang: "Chuyện không nên biết thì đừng có hỏi. Cút đi!"
Dương Thanh thầm nổi nóng. Ông lão trước mắt có khí thế rất mạnh, sợ là đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi.
Nếu Dương Thanh muốn thắng lão ta, phải bùng nổ sức chiến đấu như khi đánh nhau với Black Doctor thì còn có cơ may. Nhưng việc đó sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng, rất có khả năng anh sẽ lại hoàn toàn mất kiểm soát như lần đó, thậm chí sẽ lại mất trí nhớ.
Dĩ nhiên, lần trước Dương Thanh còn có thuốc của Phùng Tiểu Uyển nên mới có thể cưỡng chế tăng sức chiến đấu trong thời gian ngắn, mà anh đã dùng hết từ lâu rồi.
Nói cách khác, hiện giờ, cho dù dốc hết sức lực thì anh cũng không thể đánh bại ông lão kia.
Long Hoàng thẫn thờ nhìn ông lão thật lâu mới thất thanh hỏi: "Ngài là, bác Phúc ạ?"
Nghe thấy câu hỏi này của lão ta, ai cũng giật mình.
Bản thân Long Hoàng đã là một lão già hơn bảy mươi tuổi, thế mà lúc này lại gọi một ông lão khó đoán được tuổi như mình là bác Phúc.
Vậy chẳng phải có nghĩa là ông lão này ít nhất đã một trăm tuổi rồi?
Một cao thủ hùng mạnh trăm tuổi!
Con ngươi Dương Thanh co rút, đột nhiên hiểu vì sao đối phương lại ngăn cản mình, hóa ra là có liên quan đến Long Hoàng.
Ông lão cau mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Hoàng, giọng nói đầy bất mãn: "Đường đường là Hoàng tộc họ Long, sao lại lưu lạc đến bước đường này vậy? Chỉ là một tên nhóc thôi mà cũng có thể tiêu diệt Hoàng tộc họ Long là sao?"
Lời nói của ông lão đã thừa nhận thân phận của mình.
Long Hoàng tức khắc đầm đìa nước mắt, quỳ phịch xuống dưới chân ông lão, nức nở nói: "Long Kỳ chào bác Phúc ạ!"
"Bác Phúc, cháu có lỗi với tổ tiên của Hoàng tộc họ Long, xin bác hãy trừng phạt cháu!"
Lão ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là người của Hoàng tộc họ Long, ai nấy đều trợn to hai mắt, nét mặt không dám tin.
Lúc này đây, trong đầu bọn họ đều hiện lên một cái tên, Long Phúc!
Tên của vị Long Hoàng đời trước chính là Long Phúc.
Đây cũng là người duy nhất trong lịch sử Hoàng tộc họ Long không truyền ngôi vị Hoàng Chủ của mình cho con nối dõi mà là cho cháu.
Long Tấn đang đứng bên cạnh cũng sững sờ nhìn Long Phúc.
"Hừ!"
Nghe Long Hoàng nhận lỗi, Long Phúc chỉ hừ lạnh rồi nói: "Nếu tôi không nể tình bố cậu thì chỉ dựa vào việc suýt làm cho Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt, tôi đã đích thân giết cậu rồi!"
Trên trán Long Hoàng đổ đầy mồ hôi lạnh. Hơn bất cứ ai, lão ta biết Long Phúc đang đứng đối diện vô cùng mạnh.
Ban đầu, sở dĩ Long Phúc nhường ngôi cho lão ta là vì nghĩ cho tương lai của Hoàng tộc.
"Long Tấn, cậu câu kết với người ngoài với âm mưu lật đổ Hoàng tộc họ Long, phải chịu tội gì?"
Long Phúc sắc bén nhìn về phía Long Tấn, lạnh giọng chất vấn.
Người Long Tấn run lên, vội vàng quỳ xuống đất, cắn răng nói: "Thưa Hoàng Chủ đời trước, cháu không câu kết với người ngoài, muốn lật đổ Hoàng tộc đâu ạ, cháu làm vậy là vì giúp cho Hoàng tộc thoát khỏi cảnh nguy nan thôi".
"Ầm!"
Lão ta vừa nói xong thì cơ thể bay ra ngoài như đạn đại bác.
"Ông Tấn!"
Long Thiên Vũ thét lên.
Long Phúc vừa rồi còn ở cách đây mười mét đã đứng tại vị trí Long Tấn vừa quỳ, lạnh lùng nói: "Vì nể mặt bố cậu nên tôi mới không giết cậu vì tội câu kết người ngoài đấy!"
Hiển nhiên, lão ta không giết Long Tấn.
Long Phúc không hề đếm xỉa đến Long Thiên Vũ, sau khi đánh bay Long Tấn thì đanh mặt nhìn Dương Thanh: "Nhóc con, thiên phú của cậu rất cao, tu luyện cũng không dễ gì. Bây giờ, nếu cậu đi khỏi đây, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không thì giết không tha!"
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Long Phúc, lạnh lùng nói: "Theo như tiền bối thì chẳng lẽ tôi bị Long Hoàng phái sáu cao thủ Thần Cảnh ám sát, sau đó tôi tới Hoàng tộc họ Long đòi lại công bằng là lỗi của tôi sao?"
Long Phúc nhíu mày: "Cậu muốn chết sớm thế à?"
Dứt lời, lão ta hừng hực ý chí chiến đấu. Điều là Dương Thanh ngạc nhiên là anh cảm nhận được có gì đó quen thuộc từ trên người Long Phúc.
Toàn thân Long Phúc đầy sát khí máu tanh, rõ ràng là đã trải qua khói lửa chiến tranh, phải giết rất nhiều mới có hơi thở đó.
Lẽ nào, Long Phúc là người ở chiến vực?
Người khác có lẽ không biết, nhưng Dương Thanh thì biết rõ về một số việc vì từng làm Tướng quân biên giới phía Bắc.
Nhìn bên ngoài thì chiến vực Chiêu Châu chỉ có bốn biên giới cùng với bộ tư lệnh chiến vực. Trên thực tế, bốn biên giới của chiến vực chỉ là một khái niệm để người thường nắm khái quát.
Ở đó, ngoài cao thủ Thần Cảnh ra thì còn có đội ngũ cao thủ Siêu Phàm Cảnh mạnh hơn.
Bây giờ, về cơ bản Dương Thanh có khẳng định Long Phúc xuất thân từ chiến vực, cụ thể hơn là đội ngũ Siêu Phàm Cảnh này.
"Tướng quân biên giới phía Bắc rất mạnh trong mắt người thường, nhưng với tôi thì chỉ như một con kiến. Đi khỏi Hoàng tộc họ Long đi, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra".
Ấy vậy mà Long Phúc lại biết thân phận của Dương Thanh, điều này làm cho anh càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn.
Vậy thì nếu Dương Thanh muốn tiếp tục đòi lại công bằng từ Long Hoàng thì e là có hơi không thích hợp nữa.
"Tôi có thể đi, nhưng Long Hoàng phải xin lỗi tôi!"
Dương Thanh đột nhiên nói.
Nếu không có tu vi cao thì anh đã chết vì mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cùng phái đi rồi.
Nể Long Phúc dốc sức cống hiến cho Chiêu Châu lắm mới chỉ yêu cầu Long Hoàng nói xin lỗi.
"Xin lỗi?"
Mặt mày Long Phúc tức khắc sa sầm, phóng khí thế mênh mông ra phủ lấy anh.
Dương Thanh cảm thấy trên vai như bị một ngọn núi to đè xuống, hai chân gần như khuỵu gối sắp quỳ.
Cố gắng chịu đựng áp lực của đối phương, anh vẫn cứng rắn nhìn Long Phúc.
"Tôi đường đường là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long, sao có thể cúi đầu nhận lỗi với cậu được?"
Long Phúc ngạo nghễ nói: "Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh như cậu mà có tư cách đó sao?"
"Cho cậu mười giây, cút ra khỏi đây đi, nghe lời thì tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện, không thì tự gánh lấy hậu quả đi!"
Long Hoàng đang đứng bên cạnh cực kỳ vui mừng, ban đầu cho là hôm nay không chết cũng phải nhường ngôi, không ngờ Long Phúc lại trở về.
Áp lực đang đè lên người Dương Thanh trở nên mạnh hơn, cơ thể anh gần như bị ép vỡ.
Dương Thanh cảm thấy rất uất nghẹn, đây là lần đầu tiên anh uất nghẹn đến thế này từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc. Đối mặt với Long Phúc, anh không hề có sức đánh trả nào.
Mấu chốt là, rất có khả năng lão ta là người của chiến vực, Dương Thanh có muốn liều mạng với lão ta cũng không được.
"Phạch phạch!"
Ngay lúc này, tiếng ầm ầm vang trời xuất hiện, một chiếc phi cơ bay trên trời Hoàng tộc họ Long.
Long Phúc nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới con mắt kinh ngạc của bao người, một người đột nhiên từ chiếc phi cơ bay cao mấy trăm mét tung mình nhảy xuống.
"Phịch!"
Mặt đất chấn động, cát bụi tung bay, một ông lão với vẻ uy nghiêm, cương nghị xuất hiện trước người Dương Thanh.
"Đồ đệ của tôi mà ông cũng dám đe dọa?"
Ông lão uy nghiêm lạnh giọng quát, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Long Phúc.