Từ Giai vẫn luôn tự cho rằng cô ta là vợ chưa cưới.
Nhưng loại phụ nữ này, cho dù có tiền cũng không thể cưới về được.
Mọi người đều nhìn Từ Giai với vẻ châm chọc. Cho dù người bị vứt bỏ là cô ta nhưng chẳng có ai thương hại hết.
Mọi người ở đây đều nhìn thấy vừa nãy cô ta kiêu ngạo hống hách tới mức nào, bây giờ chỉ có thể nói là đáng đời.
Từ Giai bối rối, cảm giác không thể tin nổi.
"Chồng, anh đang nói đùa với em à?"
"Anh đã nói cả đời này sẽ chỉ yêu mình em thôi, chờ qua một thời gian ngắn nữa sẽ cưới em mà”.
"Còn nữa, ngọc Quan Âm và nhẫn kim cương mà anh tặng em đều được mua ở Thiên Phủ Thành với trị giá tới mấy triệu”.
"Hôm nay cũng đâu phải ngày cá tháng tư, sao anh đùa em như vậy chứ?"
Từ Giai vô cùng khủng hoảng, cho dù đang cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
Trong lòng cô ta vẫn ôm chút hy vọng mong manh, mong những lời Đường Khôn nói đều là nói đùa.
"Tôi nói còn chưa rõ ràng à?"
Đường Khôn châm chọc: "Những món quà tôi tặng cho cô chẳng có cái nào vượt quá một nghìn hết. Cô muốn gả vào nhà họ Đường tôi à? Cô nằm mơ chắc?"
"Ở đây đều là nhân vật có mặt mũi, có tiền hơn tôi rất nhiều. Cô hỏi bọn họ xem có ai sẵn lòng cưới người phụ nữ hám của như cô không?"
Lời Đường Khôn nói giống như một con dao nhọn đâm mạnh vào trái tim Từ Giai, làm cô ta đau đến không muốn sống nữa.
"Không!"
"Không thể như vậy được!"
"Rõ ràng anh đã nói là muốn cưới em!"
"Ngọc Quan Âm và nhẫn kim cương mà anh tặng em đều trị giá tới mấy triệu! Sao có thể là giả được?"
"Em không tin, em tuyệt đối không tin! Nhất định là anh đang lừa em, đúng không?"
Từ Giai gào lên xé tim xé phổi. Lúc này tóc tai cô ta bù xù như một người đàn bà chanh chua.
"Chúng ta đang ở Thiên Phủ Thành đấy. Nếu cô không tin thì đưa ngọc Quan Âm và nhẫn kim cương của cô cho bọn họ kiểm tra xem rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?"
Đường Khôn châm chọc.
Khi biết Từ Giai làm vỡ bình sứ Thanh Hoa trị giá hơn mười hai triệu, anh ta đã quyết định phải vứt bỏ người phụ nữ này.
Anh ta không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy. Nếu để cho bố mẹ anh ta biết được chuyện này, bọn họ còn không mắng chết anh ta sao?
"Ngọc Quan Âm và nhẫn kim cương của tôi đều được mua ở Thiên Phủ Thành của các người. Các người kiểm tra cho tôi xem rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?"
Từ Giai lảo đảo chạy đến bàn giám định bảo vật bên cạnh, lấy cả ngọc Quan Âm và nhẫn kim cương của mình ra.
Một chuyên gia giám định cầm ngọc Quan Âm lên xem, sau đó lại cầm nhẫn kim cương lên nhìn.
Cả quá trình kiểm tra chỉ tốn hơn mười giây đã xong.
Chuyên gia giám định trả đồ lại cho Từ Giai nhưng không nói gì, chỉ lắc đầu.
"Anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là thật hay giả vậy? Trị giá bao nhiêu tiền?"
Từ Giai vội hỏi.
Chuyên gia giám định bất đắc dĩ nói: "Ngọc Quan Âm của cô làm bằng vật liệu hóa học nhân tạo, nhìn qua thì chất lượng rất tốt nhưng trên thực tế thành phần chủ yếu là hóa chất, đeo lâu sẽ có hại cho sức khỏe. Cho dù có ném thứ này ra đường cũng không có ai nhặt đâu”.
Lời chuyên gia giám định nói chẳng khác nào sấm sét nổ vang bên tai Từ Giai.
Ngay sau đó, chuyên gia giám định lại nói: "Còn nhẫn kim cương này cũng là giả! Trên thực tế nó là đá Zircon có phóng xạ. Loại đá này rất giống với kim cương nhưng có nồng độ phóng xạ rất cao, đeo lâu sẽ gây ung thư!"
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Từ Giai lùi lại mấy bước và kích động hét lớn: "Không! Anh cũng giống Đường Khôn, các người đều đang lừa tôi! Đây là nhẫn kim cương và ngọc Quan Âm trị giá mấy triệu, tất cả đều là thật!"
Lúc này, Từ Giai vô cùng kích động và gần như đã phát điên.
Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn chỉ thờ ơ đứng nhìn. Người phụ nữ này đã nhiều lần nhằm vào Tần Y khiến anh tức giận từ lâu.
Bây giờ chỉ có thể nói là cô ta tự làm tự chịu.
Vừa rồi cô ta nâng mình cao bao nhiêu, bây giờ rơi xuống càng đau bấy nhiêu.
"Cậu chủ Hào, anh xem, tôi đã không còn quan hệ gì với người phụ nữ này nữa. Cô ta đánh vỡ đồ cổ trong cửa hàng của anh, có chuyện gì cứ tìm cô ta giải quyết nhé?”
Đường Khôn đi tới trước mặt Trần Anh Hào và sợ hãi nói.
Sau đó, anh ta xoay người muốn rời đi.
"Nếu anh dám bước ra khỏi đây một bước, sau này Châu Thành sẽ không còn nhà họ Đường nữa!"
Trần Anh Hào lạnh lùng nói.
Đường Khôn mới đi được mấy bước lại nghe được những lời này, cả người run rẩy như bị sét đánh, lập tức đứng ngây ra tại chỗ.
Nhà họ Trần là gia tộc duy nhất đứng đầu Châu Thành, nếu bọn họ muốn phá hủy nhà họ Đường thì rất dễ dàng.
"Cậu chủ Hào, bình sứ Thanh Hoa trong cửa hàng của anh thật sự bị con khốn này đánh vỡ, không liên quan tới tôi”.
Đường Khôn cũng sắp khóc rồi.
Mười hai triệu ba trăm nghìn đấy! Cho dù có bán anh ta đi cũng chẳng được nhiều tiền như vậy.
Nhà họ Đường chỉ là một gia tộc nhỏ ở Châu Thành, tài sản trong cả gia tộc cộng lại còn chưa được năm mươi triệu.
Mười hai triệu ba trăm nghìn bằng một phần tư tài sản và thế lực của nhà họ Đường. Nếu nhà họ Đường phải bồi thường thật thì đây sẽ là đòn công kích trí mạng đối với bọn họ.
"Tôi chỉ biết trước khi bình sứ Thanh Hoa bị đánh vỡ, anh là chồng chưa cưới của cô ta”.
Trần Anh Hào lạnh lùng nói: "Nếu vậy, các người đều phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Nếu hôm nay không bồi thường theo đúng giá, hai người đừng ai mong bước ra khỏi đây nửa bước!"
Lúc này, Trần Anh Hào vô cùng uy nghiêm.
Sắc mặt Đường Khôn đờ đẫn. Xem ra, chỉ có thể nhờ nhà họ Đường ra mặt xử lý chuyện này.
Anh ta biết rõ tình cảnh của Từ Giai thế nào. Dừng nói là mười hai triệu, cô ta chẳng có nổi một trăm hai mươi nghìn nữa là.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Trần Anh Hào mới rảnh rỗi, vội vàng đi về phía Dương Thanh.
"Cậu Thanh, cậu không sao chứ?"
Trần Anh Hào cung kính cúi người.
Dương Thanh mỉm cười: "Anh thấy tôi có thể có chuyện gì chứ?"
Trần Anh Hào nghe vậy thì nghẹn lời. Đúng vậy, đối phương là người đàn ông tiện tay có thể phá hủy nhà họ Trần, có thể có chuyện gì được chứ?
Cảnh tượng này làm mọi người kinh ngạc tới ngây người.
Đặc biệt là Đường Khôn và Từ Giai đều đờ đẫn.
Bọn họ vừa tận mắt thấy Trần Anh Hào khom lưng cúi đầu, rõ ràng rất dè dặt khi ở trước mặt Dương Thanh.
"Chào cô Tần Y!"
Trần Anh Hào lại chào Tần Y.
Tần Y khẽ gật đầu. Tất nhiên cô ta biết Trần Anh Hào là ai, chỉ không ngờ Thiên Phủ Thành này lại là sản nghiệp của nhà họ Trần.
"Cô Y, cô cứ đi xem thử. Nếu cô có thích món nào thì cứ nói, tôi sẽ tặng miễn phí cho cô!", Trần Anh Hào hào phóng nói.
Tần Y vội vàng lắc đầu. Đùa kiểu gì vậy? Một vật nhỏ xíu ở đây cũng có giá hàng triệu trở lên. Sao cô ta có thể nhận món quà trị giá một triệu của người khác được chứ?
Dương Thanh chỉ cười với vẻ không để ý, đi về phía quầy trưng bày vòng tay phỉ thúy bên cạnh.
"Gói đôi vòng tay Hồng Phỉ và Lục Thúy này lại cho tôi!"
Dương Thanh chỉ vào hai vòng phỉ thúy một đỏ một xanh trong quầy trưng bày và nói.
Vừa rồi, anh phát hiện Tần Y cứ nhìn đôi vòng tay này mãi, rõ ràng rất thích.
Nhưng đôi vòng tay này quá đắt, lên tới hai mươi tám triệu tám trăm tám mươi nghìn.
"Quẹt thẻ!"
Dương Thanh lấy ra một tấm thẻ đen.
Khi anh lấy tấm thẻ này ra, vô số người đều nhìn với ánh mắt nóng bỏng.
"Đây là... thẻ đen của ngân hàng Thế Giới!"
"Nó còn được thế giới công nhận là 'Thẻ King' không có hạn mức, chỉ có các tỷ phú và những đại gia danh tiếng sở hữu tài sản chục tỷ mới có thể có được!"
"Người cầm thẻ có thể hưởng thụ đãi ngộ và quyền lợi dành riêng cho hội viên cao cấp nhất trên thế giới!"
Người có thể tới Thiên Phủ Thành mua sắm đều là nhân vật lớn có tài sản không nhỏ.
Dương Thanh vừa lấy thẻ đen ra, đã có người nhận ra ngay, mọi người nhìn anh với ánh mắt khác hẳn.
Người trẻ tuổi như vậy lại có thể sở hữu thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, rốt cuộc anh ta có thân phận thế nào?
E rằng cả nước Chiêu Châu cũng chẳng mấy người có được nó nhỉ?
Khi nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, mặt Từ Giai và Đường Khôn đều đờ đẫn.
"Điều này... Sao có thể như vậy được?"
Dù thế nào Từ Giai cũng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Cô ta vẫn muốn chèn ép Tần Y, không ngờ bạn trai của Tần Y lại lấy ra một tấm thẻ đen không có hạn mức.