Mục lục
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hoàng đưa mắt quét qua toàn bộ người ở đây, những người đối mặt với ánh mắt của lão ta đều vô thức cúi đầu xuống, không dám đối mặt.

Tất nhiên họ đều đã bị lão ta nói trúng tim đen. Ở đây có rất nhiều người cho rằng Dương Thanh chỉ là một người được gia tộc quyền quý chống lưng, không có gì đặc biệt, không dám nhận lời khiêu chiến của Tiêu Đại Vĩ cấp Thần Cảnh sơ kỳ nên cao thủ trong gia tộc mới âm thầm ra tay làm vỡ lục phủ ngũ tạng của Tiêu Đại Vĩ.

Trái lại, Dương Thanh không nói gì cả mà thích thú đứng xem. Đối với anh mà nói, nếu như có thể khiến cho những gia tộc theo phe Hoàng tộc họ Diệp nảy sinh sự bất mãn với Hoàng tộc này thì quá tốt.

Nhìn thấy đám người này không dám đối mặt với mình, Diệp Hoàng biết ngay là mình đã nói trúng rồi.

Lão ta hừ lạnh: “Mấy người đều là ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không biết rốt cuộc người trẻ tuổi bị mình khinh thường mạnh đến mức nào”.

Còn về phần mạnh cỡ nào thì Diệp Hoàng không giải thích mà chỉ nhìn về phía anh, nói: “Tiếp sau đây là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi Diệp Lâm, đợi sau khi tiệc mừng thọ kết thúc rồi mới nói đến chuyện ân oán giữa chúng ta sau”.

Dương Thanh còn chưa kịp trả lời thì Diệp Hoàng đã lên tiếng: “Hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi, rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây tham gia”.

Lão ta vừa mới nói dứt lời thì bầu không khí ở đây lại sôi trào.

Trước đó Tiêu Hùng muốn Diệp Hoàng đối phó với Dương Thanh nhưng bây giờ cũng không dám truy cứu nữa, chỉ có thể cố gắng nén lửa giận ở trong lòng, tiếp tục tham gia buổi tiệc mừng thọ này.

Lúc nhìn về phía Tiêu Hùng, trong ánh mắt của không ít người đều chứa một chút trêu tức.

Điều này khiến cho lửa giận trong lòng Tiêu Hùng càng dữ dội hơn, không chỉ xem Dương Thanh như kẻ thù một mất một còn mà thậm chí ngay cả Hoàng tộc họ Diệp cũng bị ông ta căm thù.

Sau khi Diệp Hoàng khách sáo nói lời giải thích đơn giản một phen thì lớn tiếng hô: “Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy của Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng Chủ Diệp Lâm!”

“Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy!”

“Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy!”



Nhất thời, trong sảnh tiệc lớn toàn là tiếng người của Hoàng tộc họ Diệp liên tục hét to, bầu không khí cũng lập tức dâng lên cao trào.

Trong sự mong chờ của tất cả mọi người, một ông cụ mặc sườn xám nam đi ra từ phía sau màn sân khấu.

Người này chính là Hoàng Chủ đời thứ bảy của Hoàng tộc họ Diệp – Diệp Lâm!

Mặc dù Diệp Lâm đã trăm tuổi nhưng không thể nhìn ra được chút vết tích của người già trăm tuổi nào từ trên người lão ta cả, mà ngược lại nhìn còn trẻ hơn con trai Diệp Hoàng của mình mười mấy tuổi.

Điều này khiến cho mọi người ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.

Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh gặp Diệp Lâm, hơn nữa ngay lúc này anh cảm nhận được một luồng uy thế võ thuật như có như không từ trên người của lão ta.

Gần như Dương Thanh có thể xác định được rằng thực lực của Diệp Lâm ít nhất đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Lúc này, vẻ mặt của Tống Tả và Tống Hữu ở bên cạnh Dương Thanh cũng nghiêm nghị, họ cảm nhận được áp lực rất lớn từ Diệp Lâm.

Đến tận giờ phút này, hai anh em họ mới nhận ra rằng, lần này Hoàng tộc họ Vũ muốn họ trả lại món nợ ân tình đó gian nan đến mức nào.

Diệp Lâm nhanh chóng vào chỗ, ánh mắt quét qua toàn sảnh tiệc rồi cất cao giọng nói: “Cảm ơn các vị!”

“Tiền bối Diệp Lâm khách sáo quá rồi, có thể được mời đến tham dự tiệc sinh nhật trăm tuổi của ngài là niềm vinh hạnh của chúng tôi”.

“Đúng vậy đúng vậy, đây là phúc mà chúng tôi tu luyện mấy đời mới có được, kính chúc tiền bối Diệp Lâm phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”

“Kính chúc tiền bối Diệp Lâm mãi minh mẫn, sống đời với con cháu!”



Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều sôi nổi đứng dậy chúc mừng và đưa quà mừng mà gia tộc đã chuẩn bị trước cho Diệp Lâm.

Từ đầu đến cuối, trên mặt của Diệp Lâm đều không có biểu cảm gì, dường như cảm thấy không có chút hứng thú nào với những món quà mừng của trần tục.

Đa số những người đến tham gia buổi tiệc sinh nhật hôm nay đều là vì muốn tìm cơ hội để có thể nương nhờ vào Hoàng tộc họ Diệp nên tất nhiên họ vô cùng nhiệt tình.

Mười phút sau, cơ bản thì người của các thế lực khắp nơi ở chỗ này đều đã tặng quà mừng xong, thậm chí ngay cả ba Hoàng tộc lớn khác cũng đã tặng quà mừng có giá trị không nhỏ.

Trong đám khách mời đông đúc, hình như chỉ có mình Dương Thanh là vẫn chưa tặng quà.

Anh vốn chiếm ngay vị trí của Diệp Lâm, vị trí vô cùng dễ thấy nên ánh nhìn của tất cả mọi người tức thì đều tập trung vào anh.

Dù sao thì Diệp Lâm cũng là nhân vật chính của hôm nay, sau khi Dương Thanh chiếm vị trí của Diệp Lâm thì Hoàng tộc họ Diệp đã sắp xếp thêm một cái bàn khác ở phía trước gần với bàn của anh, bây giờ Diệp Lâm đang ngồi ở chỗ đó.

“Tại đây, tôi xin thay mặt phụ hoàng tôi cảm ơn các vị đã tặng quà mừng, sau đây…”

Diệp Hoàng còn chưa kịp nói dứt lời thì bỗng nhiên có một giọng nói không đúng lúc vang vọng khắp toàn bộ sảnh tiệc: “Diệp Hoàng, nếu như các vị khách mời ở đây đều đến tham gia tiệc mừng trăm tuổi của Hoàng Chủ đời thứ bảy của Hoàng tộc họ Diệp thì có phải đều nên tặng quà không?”

“Vừa rồi tôi cố ý quan sát thì phát hiện ra vẫn còn một người chưa tặng quà mừng”.

Ông ta vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía Dương Thanh.

Người vừa lên tiếng không phải ai khác, chính là Tiêu Hùng.

Chân mày của Diệp Hoàng lập tức nhíu lại. Sở dĩ lão ta vẫn luôn buông tha cho Dương Thanh không phải vì Hoàng tộc họ Diệp không dám ra tay, mà là vì trừ việc xử lý Dương Thanh ra thì hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Tạm thời Hoàng tộc họ Diệp vẫn chưa muốn đối đầu với Dương Thanh, nhưng bây giờ Tiêu Hùng lại hoàn toàn đẩy Dương Thanh vào vị trí đối lập với Hoàng tộc họ Diệp.

“Mọi người có thể đến tham gia tiệc mừng trăm tuổi của bố tôi thì ông ấy đã rất vui mừng rồi, hà tất phải nhắc đến chuyện quà cáp chứ?”, Diệp Hoàng lạnh nhạt đáp lời.

Tiêu Hùng vẫn không buông tha mà nói tiếp: “Diệp Hoàng, ngài nói như vậy hình như đã khiến những khách mời vừa mới tặng quà mừng quý giá như chúng tôi chạnh lòng rồi đấy nhỉ?”

“Chúng tôi tặng quà quý giá nhưng Diệp Hoàng lại cho rằng chỉ cần có đến tham gia tiệc thì tiền bối Diệp Lâm đã rất vui mừng rồi, nếu đã như vậy thì chẳng phải những gia tộc tặng quà mừng quý giá như chúng tôi bị thua thiệt lớn rồi hay sao?”

Lời nói này của Tiêu Hùng khiến cho biểu cảm trên mặt của Diệp Hoàng lập tức cứng đờ. Dường như lão ta cũng không ngờ ngay cả một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đứng đầu một gia tộc nho nhỏ cũng dám khiến cho Hoàng tộc họ Diệp phải lúng túng.

Lúc nhìn về phía Tiêu Hùng, vẻ mặt của rất nhiều người đều lộ ra vẻ vô cùng hứng thú. Cũng có không ít người lại nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, giống như đã rất háo hức muốn xem màn tranh đấu giữa Dương Thanh, Hoàng tộc họ Diệp và nhà họ Tiêu.

Diệp Lâm là nhân vật chính của ngày hôm nay nhưng vẻ mặt của lão ta không thay đổi, vẫn đang ngồi trước cái bàn vuông to của mình, không liếc nhìn Dương Thanh một cái nào, như thể tất cả đều không liên quan gì đến mình.

Dương Thanh cũng giống như vậy, dường như tất cả đều không có liên quan gì đến anh, nhưng lòng lại trở nên lạnh lẽo hơn.

Anh vốn tưởng rằng việc Tiêu Đại Vĩ chủ động đứng ra khiêu khích mình chỉ là vì nhà họ Tiêu muốn nịnh bợ Hoàng tộc họ Diệp nên mới làm như vậy, bây giờ xem ra dường như chuyện này không hề đơn giản.

Thiệp mời mà anh cầm đến để tham gia tiệc sinh nhật của Diệp Lâm là do Tiền Bưu đưa cho, nhưng người của Hoàng tộc họ Diệp lại nói rằng đó là thiệp mời giả.

Kết hợp những chuyện này lại thì hình như là có kẻ giả làm người của Hoàng tộc họ Diệp, đưa thiệp mời cho Tiền Bưu rồi sau đó Tiền Bưu đưa lại cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK