Dương Thanh gật đầu: “Tuyệt đối là thật!”
Thượng Quan Hoàng lập tức trầm mặc, Thượng Quan Nhu đứng cạnh đó bồn chồn lo lắng không thôi, nhưng không biết phải làm thế nào để giúp Dương Thanh.
“Bất kể tu vi võ thuật của cậu Thanh đây còn hay mất, trong lòng tôi, cậu mãi mãi là một người bạn lớn của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi. Sau này, xin cậu cứ yên tâm ở lại Hoàng tộc Thượng Quan này! Tôi sẽ sai người của Hoàng tộc chăm sóc cậu chu đáo”.
Thượng Quan Hoàng bỗng nói, sắc mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối, sau đó đột nhiên nhìn sang phía Thượng Quan Nhu, bảo: “Nhu Nhu, cháu đi làm việc của mình trước đi, ông có chuyện muốn nói riêng với cậu Thanh đây”.
“Ông nội…”
Thượng Quan Nhu lo âu nhìn Thượng Quan Hoàng, thấy Thượng Quan Hoàng cười cười vẻ hiền hòa, giục: “Đi đi!”
Dương Thanh cũng nhìn sang Thượng Quan Nhu, khẽ gật đầu, bấy giờ cô ta mới quay đầu bước đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Thượng Quan Hoàng.
Dương Thanh nheo mắt cười cười, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hoàng, hỏi: “Không biết Thượng Quan Hoàng Chủ còn có điều gì muốn sai bảo?”
Thượng Quan Hoàng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh vài giây, sau đó mới cất lời: “Có một việc này, tôi vốn không định nói với cậu, nhưng bây giờ nếu cậu đã mất hết tu vi võ thuật thì tôi có nói với cậu cũng không có gì không ổn”.
Dương Thanh nhíu mày: “Không biết Hoàng Chủ có điều gì muốn nói với tôi?”
Sắc mặt Thượng Quan Hoàng lộ vẻ nặng nề, nói: “Hôm nay, nhà họ Lý phái người tới làm mai, nói là muốn cưới Nhu Nhu nhà tôi về bên đó, ban đầu tôi đã từ chối, nhưng Nhu Nhu lại đồng ý”.
Dương Thanh nghi hoặc hỏi: “Hoàng Chủ, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao? Vì sao trông Hoàng Chủ có vẻ buồn bã khó xử như thế? Nói với tôi chuyện này thì có ích gì?” . Đọc 𝙩ru𝓎ệ𝙣 chuẩ𝙣 khô𝙣g quả𝙣g cáo -- 𝙩rùm 𝙩ru𝓎ệ𝙣﹒𝘃𝙣 --
Thượng Quan Hoàng nhìn Dương Thanh, nói: “Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nhà họ Lý rất ngang ngạnh, tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đồng ý. Cậu cũng biết đó, ông tổ nhà họ Lý là Lý Trọng còn sống, hiện đã là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, người bảo vệ của Hoàng tộc Thượng Quan không chịu ra mặt thì không ai có thể làm gì được nhà họ Lý”.
“Nhưng Nhu Nhu lại đã đồng ý rồi, cậu có biết vì sao nhà họ Lý lại thả cho cậu rời khỏi đó không?”
Lòng Dương Thanh bỗng nổi lên một dự cảm chẳng lành, anh hỏi: “Vì sao?”
Thượng Quan Hoàng trầm giọng bảo: “Là bởi Nhu Nhu đã nói, trừ khi nhà họ Lý đồng ý để cậu rời khỏi đó thì mới chịu kết hôn với người nhà họ, chính vì điều này, nhà họ Lý mới thỏa hiệp nhượng bộ, thả cậu ra”.
“Cái gì?”
Dương Thanh lập tức giận dữ: “Người nhà họ Lý đê tiện khốn nạn đến thế sao?”
Thượng Quan Hoàng thở dài: “Ai bảo con bé thích cậu chứ?”
Lần này, Dương Thanh lại càng kinh ngạc: “Hoàng Chủ, quan hệ giữa tôi với cô Thượng Quan Nhu hết sức trong sạch, không có bất cứ điều gì bất chính cả. Hơn nữa, tôi đã có vợ con, sao có thể nảy sinh tình cảm với cô ấy được?”
Thượng Quan Hoàng bất đắc dĩ nói: “Người ta thường nói mỹ nữ thích anh hùng, trước đây tôi còn khinh thường những lời như vậy, không ngờ, ngay cả cô cháu gái cưng của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi lại thích một anh hùng đã có gia đình như cậu”.
“Cậu Thanh, tôi cho cậu biết những điều này không phải để cậu phải gánh trách nhiệm gì. Chỉ có điều, Nhu Nhu vốn là người thừa kế của Hoàng tộc Thượng Quan tôi, nhưng hôm nay, vì cậu, con bé sẽ phải gả sang nhà họ Lý”.
“Cho nên tôi mới nói lại chuyện này cho cậu hay, tôi chỉ không hi vọng con bé hi sinh vì cậu nhiều như vậy, cậu lại chẳng hay biết gì”.
Dứt lời, lão ta thở dài: “Haiz, cô cháu gái đáng thương của tôi. Nhưng thôi, cũng tạm chấp nhận được, dù sao nhà họ Lý ngày nay đúng là rất mạnh, tuy con bé không thích nhà bọn họ nhưng về sau, có nhiều thời gian bên nhau, chúng nó nhất định sẽ nảy sinh tình cảm thôi”.
Dương Thanh trầm mặc, không đáp lời lão ta, trong lòng lại đã nảy sinh áp lực mới.
“Quản gia Chương, ông bố trí chỗ ở cho cậu Thanh theo đúng quy chế tiếp đãi cao nhất dành cho khách quý, tuyệt đối không được sơ suất chút nào”.