Nếu vậy, cô ta càng không thể để cho Vũ Tử Dịch dẫn Phùng Tiểu Uyển đi được.
Tiểu Uyển em không cần cầu xin anh ta. Có anh Thanh em ở đây, không ai đủ tư cách để em phải cầu xin cả. Thượng Quan Nhu nói.
Vũ Tử Dịch vẫn im lặng. Nhưng qua lời nói của Thượng Quan Nhu, anh ta đã nhận được vải tin tức quan trọng, có một người là anh trai của Phùng Tiểu Uyển rất được Hoàng tộc Thượng Quan coi trọng.
Bằng không trong tình huống người Hoàng tộc Thượng Quan đã biết thân phận của mình sao còn dám tranh cướp người với mình nữa.
Xem ra Hoang tộc họ Vũ qua khiêm tôn làm gia tộc bình thường thậm chí quên mất nên táng của Hoàng tộc cổ xưa mạnh tới mức nào.
Vũ Từ Dịch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nhu nói tiếp: “Tôi cho có một cơ hội xin lỗi bằng không tôi sẽ khiến có hiểu rõ kết quả đắc tội Hoàng tộc họ Vũ là thế nào!”
Thượng Quan Nhu xem thường khi thấy Vũ Tử Dịch cao ngạo như vậy. Cô ta tất nhiên hiểu rõ nền tảng của Hoàng tộc cổ xưa nhưng càng hiểu rõ sức mạnh của Dương Thanh hơn.
Chủ yếu nhất là cô ta cho rằng thế lực phía sau Dương Thanh còn vượt xa Hoàng tộc cổ xưa.
Nếu đã vậy, sao cô ta có thể xin lỗi Vũ Tử Dịch được?
Thượng Quan Nhu cười lạnh: “Tôi biết Hoàng tộc họ Vũ có nền tảng sâu xa, cũng biết anh có địa vị rất cao, nhưng vậy thì sao chứ? Chỗ này là khu vực Hoàng tộc Thượng Quan quản lý, còn chưa tới lượt người ngoài như anh tới phách lối”.
“Tiểu Uyển không chỉ là em gái của cậu Thanh mà còn là em gái của Thượng Quan Nhu tôi. Bất kể là ai cũng đừng mong đưa em ấy ra khỏi Hoàng Thành!”
Cô ta vừa dứt lời, mấy cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc Thượng Quan đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sắc mặt Vũ Tử Dịch cực kỳ thâm trầm. Anh ta không sao ngờ được mình đường đường là cháu của chủ Hoàng tộc họ Vũ lại bị một người phụ nữ sỉ nhục như vậy.
Không sai, anh ta thấy người nào dám dùng thái độ cứng rắn với mình đều là sỉ nhục mình.
Vẻ mặt hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh bên cạnh anh ta cũng rất khó coi. Bọn họ là cao thủ Hoàng tộc họ Vũ, thường chỉ có bọn họ trách mắng người khác, nhưng bây giờ ông chủ của bọn họ lại bị người khác nói ngay trước mặt mọi người.
“Chị Nhu, chị không cần lo cho em đâu. Em đi với bọn họ tới Hoàng tộc họ Vũ một chuyến cũng được”.
Phùng Tiểu Uyển sốt ruột, vội nói.
Cô ta lương thiện, không muốn mình làm liên lụy tới Thượng Quan Nhu.
Qua cuộc nói chuyện của hai người, cô ta biết thực lực của Hoàng tộc Thượng Quan không bằng Hoàng tộc họ Vũ.
Đương nhiên, cô ta cũng không muốn liên lụy tới Dương Thanh.
May là Dương Thanh còn chưa tới. Nếu anh tới, có lẽ mâu thuẫn giữa hai bên càng lớn hơn.
“Tiểu Uyển, em đừng lo lắng, anh Thanh em chắc chắn sẽ không để em gặp phải chuyện gì đâu. Đừng nói chỉ là một đứa con cháu trong Hoàng tộc họ Vũ, cho dù là nhân vật trưởng bối của Hoàng tộc họ Vũ tới, anh Thanh em vẫn có thể bảo vệ em được bình yên”.
Thượng Quan Nhu nói với Phùng Tiểu Uyển.
Cho dù Vũ Tử Dịch tức giận nhưng lý trí bảo anh ta phải nén giận. Anh ta không cho rằng Thượng Quan Nhu sẽ là một người phụ nữ ngu xuẩn không có đầu óc, biết rõ thân phận của mình còn dám nói như vậy.
Vậy chỉ có thể chứng tỏ Thượng Quan Nhu không sợ hãi.
Chắc anh Thanh của Phùng Tiểu Uyển cũng không lớn tuổi nhỉ?