Một người đàn ông trung niên mặc vest đang đứng trước cửa sổ sát đất, nghe tiếng bước chân mới xoay người lại, mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh.
"Chú Viễn!"
Dương Thanh nhìn thấy đối phương thì chào một tiếng. Tất nhiên người này chính là bố của Mã Siêu, Phùng Chí Viễn.
Phùng Chí Viễn khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào ghế sô pha bên cạnh ra hiệu cho Dương Thanh ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Tôi gọi cậu tới là có một việc muốn nhờ cậu giúp”.
Dương Thanh hỏi: "Chú Viễn cứ nói!"
Phùng Chí Viễn vừa cười vừa nói: "Lát nữa tới đại lễ sắc phong, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện lớn nên hi vọng đến lúc đó cậu có thể bảo vệ Mã Siêu giúp tôi”.
"Dạ?"
Dương Thanh nhíu mày, hơi kinh ngạc.
Tất nhiên anh biết rõ sẽ có chuyện lớn xảy ra, chỉ là nghe ý của Phùng Chí Viễn, có lẽ lát nữa chuyện lớn xảy ra sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Mã Siêu? Nếu không, sao ông ta có thể bảo anh đi bảo vệ Mã Siêu?
Phùng Chí Viễn mỉm cười nhìn Dương Thanh nói tiếp: "Cậu biết ở trong Hoàng tộc họ Phùng có rất nhiều người đều chú ý tới vị trí người kế thừa các thế hệ trong Hoàng tộc. Mã Siêu sẽ được sắc phong làm người thừa kế của thế hệ này, rất nhiều người đều không muốn nó được thành công”.
"Cho dù thực lực của Hoàng tộc họ Phùng rất mạnh nhưng ở trên giang hồ còn có vài tồn tại có thực lực siêu mạnh. Có lẽ cao thủ Hoàng tộc họ Phùng sẽ không trực tiếp ra tay với Mã Siêu nhưng bọn họ có thể mượn tay người khác”.
"Cậu và nó là anh em chí cốt sống chết có nhau, tôi chỉ giao nó cho cậu bảo vệ thì mới có thể yên tâm được”.
Nghe Phùng Chí Viễn nói vậy, sắc mặt Dương Thanh lập tức trở nên khó coi. Dù sao anh cũng đã từng hứa với Phùng Chí Ngạo sẽ làm chứng Mễ Tuyết là chị gái của Mã Siêu trong đại lễ sắc phong hôm nay.
Nhưng bây giờ, Phùng Chí Ngạo lại muốn anh bảo vệ Mã Siêu.
Anh nhất thời không thể nhìn thấu được Phùng Chí Viễn.
Dựa theo những gì anh nghe ngóng được trước đó, Phùng Chí Viễn là một người đàn ông lắm mưu nhiều kế. Chuyện Mã Siêu bị vứt bỏ hai mươi sáu năm trước rất có thể chính là một vở kịch do ông ta tự biên tự diễn.
Nhưng bây giờ, Phùng Chí Viễn lại muốn Dương Thanh tới bảo vệ Mã Siêu.
Trong lòng ông ta, Mã Siêu rốt cuộc là quân cờ hay là con trai?
Thấy Dương Thanh không nói lời nào, Phùng Chí Viễn mỉm cười nói: "Tôi biết cậu rất khó xử, dù sao cậu cũng từng hứa với Phùng Chí Ngạo sẽ giúp anh ta. Nhưng không sao, cậu nên giúp anh ta thế nào, cứ thực hiện theo kế hoạch mà hai người đã thương lượng là được rồi. Tôi chỉ hi vọng cậu có thể vừa giúp Phùng Chí Ngạo đồng thời bảo vệ tốt Mã Siêu, vậy là đủ rồi”.
Dương Thanh nghe Phùng Chí Viễn nói vậy cũng kinh ngạc đến ngây người.
Anh không ngờ Phùng Chí Viễn cũng biết chuyện anh hứa sẽ giúp đỡ Phùng Chí Ngạo.
"Có phải anh ta nói với cậu là tôi còn có rất nhiều đứa con khác bên ngoài không? Hay anh ta nói cho cậu biết Mã Siêu có khả năng không phải là đứa trẻ hai mươi sáu năm trước bị tráo đổi trong Hoàng tộc họ Phùng?"
"Vì đứa con đầu tiên của tôi là con gái, cho nên tôi cố ý vứt bỏ, sau đó tiếp tục sinh con với người phụ nữ khác, cho đến người phụ nữ đó sinh ra con trai, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, tôi lại đón đứa con trai đầu tiên về Hoàng tộc họ Phùng, sau đó nói đối phương chính là đứa trẻ sinh ra ở trong Hoàng tộc họ Phùng hai mươi sáu năm trước?"
Phùng Chí Viễn lại nói tiếp. Dương Thanh lập tức choáng váng, đột nhiên không biết phải nói gì.
Anh còn tưởng ngoài anh và Phùng Chí Ngạo, còn có Phùng Giai Di thì không có ai biết những lời ông ta đã nói với anh, nhưng không ngờ Phùng Chí Viễn biết hết.
Bây giờ, anh thật sự không phân biệt được rốt cuộc ai là người tốt, ai là người xấu.
Hoặc ai mới thật sự là người có thể giúp được anh.
"Tôi biết cậu rất tin tưởng vào những lời Phùng Chí Ngạo đã nói. Nhưng không sao, thời gian sẽ chứng minh tất cả”.
Phùng Chí Viễn mỉm cười nói: "Bất kể cậu có tin tôi không, tôi đều phải nói cho cậu biết, Mã Siêu thật sự là đứa trẻ đầu tiên của Hoàng tộc họ Phùng được sinh ra trong thế hệ của nó. Mặt khác, đúng là tôi đã vứt bỏ nó!"
Dương Thanh kinh ngạc nói: "Cái gì? Chú Viễn, thật sự là chú đã vứt bỏ Mã Siêu ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng vào hai mươi sáu năm trước à?"
Phùng Chí Viễn gật đầu, trên mặt không còn thấy nụ cười nữa, trong ánh mắt hồi tưởng hình như còn có chút đau khổ.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nhìn thấy cảm xúc khác ngoài nụ cười mỉm trên mặt Phùng Chí Viễn.
"Nếu lúc đó nó ở lại Hoàng tộc họ Phùng sẽ chỉ có một con đường chết. Dù sao nó cũng là con ruột của tôi, sao tôi có thể thật sự nhẫn tâm vứt bỏ nó được?"
Phùng Chí Viễn nhìn về phía Dương Thanh, vẻ mặt phức tạp nói: "Tình cảnh của nó hôm nay vô cùng nguy hiểm, cho nên tôi muốn nhờ cậu bảo vệ tốt cho nó! Mặt khác, nếu có thể, chờ sau khi chuyện hôm nay qua đi, tôi hi vọng cậu có thể dẫn nó rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng. Trước khi thực lực của nó bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh thì đừng lộ diện nữa, bằng không nó sẽ vô cùng nguy hiểm”.
Lần này, gương mặt Phùng Chí Viễn vô cùng nghiêm túc như đang căn dặn chuyện hậu sự của mình.
Điều này làm Dương Thanh đột nhiên có một dự cảm xấu, trầm giọng hỏi: "Chú Viễn, rốt cuộc hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì vậy? Còn nữa, có phải chú có khả năng sẽ chết không?"
Phùng Chí Viễn nhếch môi, đi tới bên cạnh Dương Thanh vỗ nhẹ vào vai anh, vừa cười vừa nói: "Có rất nhiều người muốn tôi chết nhưng người có thể giết chết tôi lại rất ít! Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không chết đâu!"
Dương Thanh cùng xuất hiện với Phùng Chí Viễn nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di đã đến vị trí gần đài sắc phong nhất. Bọn họ đều kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Thanh đi theo Phùng Chí Viễn tới đây.
"Bố, sao Dương Thanh lại đi cùng Phùng Chí Viễn? Liệu anh ta có thể bị Phùng Chí Viễn mua chuộc không?"
Phùng Giai Di nhìn về phía Phùng Chí Ngạo, nhíu mày hỏi.
Phùng Chí Ngạo lắc đầu, sắc mặt nặng nề nói: "Hi vọng không phải vậy!"