Nhất là Tôn Húc, người vừa mới phản bội nhà họ Lâm và nhà họ Tống lại càng đứng ngồi không yên.
Với tính khí của ông ta, giờ rời khỏi chiến tuyến của Dương Thanh mới là đúng đắn nhất, nhưng vừa rồi để thể hiện lòng trung thành, ông ta đã giết chết Lâm Thiên Trạch.
Cho dù bây giờ đứng về phía Long Đằng, nếu Long Đằng thắng, nhà họ Lâm được nhà họ Long và nhà họ Điền hỗ trợ liệu có tha cho nhà họ Tôn hay không?
Và Dương Thanh khi đã mất đi nhà họ Diệp còn có thể chống lại nhà họ Long và nhà họ Điền được hay không?
Nội tâm Tôn Húc đầy đấu tranh và mâu thuẫn.
"Gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn, các người định tiếp tục đứng ở phía đối lập với tôi sao?”
Đột nhiên Long Đằng lên tiếng, ánh mắt thêm vài phần sắc bén.
Hoàng Chính và Vương Thành, những người tạm thời phụ trách đứng đầu gia tộc đều kinh hãi lo sợ.
Một số lời đồn đại về nhà họ Long khiến họ không khỏi cảm thấy lo sợ, mà uy lực tỏa ra từ trên người Long Đằng lại càng khiến họ run rẩy hơn.
Trái tim Tôn Húc chợt nguội lạnh, Long Đằng chỉ hỏi hai gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn, như thế chẳng phải lão ta đã từ bỏ ý định lôi kéo nhà họ Tôn hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng Tôn Húc càng sợ hãi.
Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục đứng về phía Dương Thanh như vậy, e rằng Dương Thanh sẽ bị đánh bại rất nhanh.
Khi đó, nhà họ Tôn sẽ khó có thể rời khỏi Dương Thanh một lần nữa.
Lúc này Trần Hưng Hải và Quan Chính Sơn cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Dương Thanh cũng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với nhà họ Long, anh không quan tâm đến chuyện của những gia tộc lớn này, trừ khi họ đụng chạm đến anh, hoặc họ có quan hệ với anh thì anh mới đi thăm dò.
Anh thực sự chưa từng tìm hiểu về nhà họ Long và nhà họ Điền.
Bây giờ, Long Đằng ra mặt, lão ta chỉ nói vài câu mà đã khiến cho các gia tộc thuộc tám gia tộc lớn bằng vai phải lứa với nhà họ Long ở Yến Đô cảm thấy có áp lực rất lớn.
Thậm chí lúc này ngay cả nhà họ Diệp cũng lựa chọn phản bội anh.
"Cái lão kia, ông nói nhảm nhí nhiều quá đấy, thực sự tưởng rằng chúng tôi cũng nhát gan giống như Diệp Thương hay sao? Tôi nói cho ông biết, gia tộc Vũ Văn thề chết cùng tiến cùng lui với cậu Thanh!”
Vương Thành đột nhiên tiến lên một bước nói với thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Theo như hắn ta thấy, chính là Dương Thanh đã cho hắn vị trí người kế thừa, Vũ Văn Cao Dương cũng vô cùng coi trọng Dương Thanh.
Nếu đã như vậy, hắn có gì để mà do dự đâu chứ?
Trong mắt Long Đằng nổi lên sát khí hừng hực: "Nếu đã như vậy, tôi tuyên bố từ giờ trở đi gia tộc Vũ Văn sẽ bị đuổi ra khỏi tám gia tộc lớn của Yến Đô”.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sững sờ.
Vừa xảy ra bất đồng thì liền hủy bỏ địa vị của gia tộc Vũ Văn trong tám gia tộc lớn của Yến Đô?
"Lão già, ông là cái thá gì chứ? Ông nói gia tộc Vũ Văn bị đuổi thì là bị đuổi hay sao?”
Vương Thành không để tâm mà châm chọc: "Vậy thì tôi cũng tuyên bố nhà họ Long đã bị đuổi khỏi tám gia tộc lớn của Yến Đô! Toàn bộ tài sản của nhà họ Long đều thuộc về gia tộc Vũ Văn, còn cái lão già nhà ông có thể lấy cái chết để đền tội được rồi đấy!”
Thái độ của Vương Thành vô cùng kiêu ngạo, hắn biết thực lực của nhà họ Long, trong tình huống này, đáng ra nên nghe lời của nhà họ Long mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng không biết tại sao, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Thanh, Vương Thành luôn cảm thấy Dương Thanh sẽ không thất bại.
Tuy nhiên, khi Vương Thành nói những lời này thì ngay sau đó, một bóng người trẻ tuổi bước ra khỏi gia tộc Vũ Văn.
"Vương Thành, anh là cái thá gì? Anh cũng đủ tư cách để đưa ra quyết định cho gia tộc Vũ Văn hay sao?"
Người thanh niên dửng dưng nói.
Vương Thành nhướng mày: "Vũ Văn Bân! Cậu thật đúng là dai như đỉa! Lúc nào cũng muốn chống đối với tôi!”
"Nếu như không phải Dương Thanh dùng thủ đoạn ép buộc bố tôi thỏa hiệp, làm sao anh có thể trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn được chứ?"
Vũ Văn Bân nghiến răng nói: "Tôi nói cho anh biết, cho dù hiện tại anh là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, cũng sẽ không có ai trong gia tộc Vũ Văn thừa nhận anh đâu!"
"Bởi vì, anh cũng chỉ là một đứa con hoang của gia tộc Vũ Văn giống như Dương Thanh mà thôi!"
"Một đứa con bị bỏ rơi cũng muốn tranh giành với một người thừa kế chính hiệu như tôi ư? Anh mà cũng xứng đáng sao?"
Nói rồi Vũ Văn Bân vung tay, lớn giọng nói với đám người gia tộc Vũ Văn: "Mọi người trong gia tộc Vũ Văn nghe lệnh. Từ hôm nay trở đi, Vương Thành không còn là người thừa kế nữa, và tôi, Vũ Văn Bân mới là người thừa kế duy nhất của gia tộc Vũ Văn!"
"Mọi người đi theo tôi!"
Vừa dứt lời, ngoại trừ một vài người từ đội quân của Vương Thành ra thì tất cả những người khác đều đi theo Vũ Văn Bân đến bên Long Đằng.
Sắc mặt của những người còn lại trong đội quân của Vương Thành vô cùng khó coi.
"Vũ Văn Bân, chủ gia tộc vẫn chưa chết mà cậu đã nóng lòng muốn tiếp quản ngọn cờ của gia tộc Vũ Văn như vậy sao?”
Vương Thành nheo mắt và nói: "Cậu không sợ đợi khi chủ gia tộc tỉnh lại sẽ hỏi tội cậu hay sao?”
Vũ Văn Bân cười khẩy: "Anh đừng có ăn nói nhảm nhí, tôi chỉ là thay bố mình giữ vững gia tộc Vũ Văn mà thôi. Anh chỉ là một đứa con riêng, không thể đại diện cho gia tộc Vũ Văn được!”
"Tốt! Rất tốt!"
Vương Thành rất tức giận nhưng lại cười nói: "Tôi muốn xem xem đến khi chủ gia tộc tỉnh lại cậu sẽ giải thích như thế nào!”
“Trước tiên anh vẫn nên cầu nguyện có thể cùng Dương Thanh vượt qua kiếp nạn này rồi hãy nói!”, Vũ Văn Bân nói với vẻ đầy hống hách.
Dương Thanh hơi nheo mắt lại, anh nhìn Vũ Văn Bân nói: "Xem ra bài học lần trước tao dạy cho mày vẫn còn nhẹ nhàng quá!". Đam Mỹ Hiện Đại
Dương Thanh vốn dĩ không muốn nói nhiều, nhưng lúc này Vũ Văn Bân lại nhảy ra, chạm vào giới hạn của anh.
Lúc trước Vũ Văn Bân lúc nào cũng chống đối anh, thậm chí lợi dụng các gia tộc giàu có ở Giang Hải và Giang Bình để đối phó với anh.
Nếu không nhờ Vũ Văn Cao Dương cầu xin thì bây giờ Vũ Văn Bân đã trở thành một xác chết rồi.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Vũ Văn Bân không khỏi run lên, nhưng anh ta vẫn cảm thấy an tâm khi nghĩ đến nhân vật lớn đằng sau nhà họ Long.
“Dương Thanh, cậu đừng nói nhiều lời nhảm nhí. Có giỏi thì hãy đến giết tôi ngay đi!”, Vũ Văn Bân nghiến răng nói.
Dương Thanh chỉ liếc anh ta một cái thật sâu mà không nói gì.
"Nhà họ Hoàng thì sao?"
Long Đằng liếc mắt nhìn sang đám người nhà họ Hoàng.
Vẻ mặt của Hoàng Chính rất khó coi. Nói ra thì ân oán giữa ông ta và Dương Thanh cũng không nhỏ, thậm chí ngay cả chân của ông ta cũng từng bị Dương Thanh đánh gãy.
Tuy nhiên, lý do tại sao ông ta có được vị thế như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào Dương Thanh.
Với sự giúp đỡ của Dương Thanh, dòng dõi của ông ta mới có thể kiểm soát được nhà họ Hoàng.
Có thể nói, nếu không có Dương Thanh thì sẽ không có nhà họ Hoàng ngày hôm nay.
Nhất là Hoàng Thiên Hành, bố ông ta từng nói với ông ta là tuyệt đối không được coi thường Dương Thanh, cho dù là Vương tộc Chiêu Châu, Dương Thanh cũng chưa chắc đã coi ra gì.
Chỉ cần Dương Thanh có đủ thời gian để trưởng thành, thì ngay cả Hoàng tộc cũng không thể làm gì được Dương Thanh.
Ngay cả bố ông ta cũng đánh giá Dương Thanh cao như vậy, ông ta đâu có lý do gì để không tin tưởng anh cơ chứ?
"Long Đằng, nhà họ Hoàng chúng tôi còn chưa đến lượt ông khoa chân múa tay đâu”.
Hoàng Chính nói với vẻ đầy ngạo nghễ.
...
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều chỉ vào Dương Thanh và mắng mỏ.
Long Đằng nhìn Dương Thanh cười đắc ý nói: "Nhóc con, bây giờ còn dám xưng Vương nữa không?"
Dương Thanh lắc đầu.
Nhìn thấy Dương Thanh lắc đầu, Long Đằng và những người khác đều tỏ vẻ đắc ý.
Tuy nhiên, giây tiếp theo Dương Thanh lại nói: "Tôi vốn là thần, đâu cần thiết phải xưng Vương?"