Tức khắc, sau khi bình luận này hiện ra, khu bình luận tức khắc sôi trào ——
[ Sở Triều – Bóng đêm ] OMG! 18 khống, trời ạ, tôi điên rồi!!!
[ Vân gia – Tiểu Song ] Đờ mờ, ngay cả tôi là một phụ đề còn phải quỳ xuống! Thần đại ở trong giới phụ đề cũng là tồn tại cấp bậc đại thần!?
[ Sở Triều – Máy dệt ] À? Tuy rằng tôi không hiểu phụ đề, nhưng cũng cảm thấy Thần ca quả thực ảo tung chảo, cái gì mà 18 tài khoản….
….
“Lạc Nhã” đành phải ôm nốt 17 tài khoản đánh số còn lại lên mạch, sau đó không chịu nổi xuống mạch trước.
“Giang Sơn Bắc Vọng” theo sát sau đó, thế nhưng cũng lui xuống.
Vân Khuynh có chút kinh ngạc nhướng mày.
Nhìn dưới tài khoản của mình có 18 tài khoản nữa giống như quân hộ vệ, nàng không khỏi phỏng đoán —— có lẽ đối phương cảm thấy mình bị chiếm lĩnh địa bàn?
….. A.
Chẳng qua, cho dù thế nào, biểu diễn của Vân Khuynh cũng phải bắt đầu.
Nàng mở ra beat từ máy tính, thanh thanh mở miệng: “Tối nay mang đến, là ca khúc 《 hồng nhan xưa 》.
Giọng hát réo rắt, như tiếng nước chảy róc rách, phong lưu đa tình.
Ca từ mang phong cách cổ êm tai vang lên, thông qua thiết bị điện tử truyền tới tai mọi người, vẫn mang mị lực kinh người như cũ.
Làn điệu u uyển kéo dài, giọng hát trong trẻo mà lạnh lùng, thẳng tắp tràn ngập cõi lòng người nghe.
Mà trên mạch tự, 18 tài khoản theo thứ tự hiện lên lời bài hát, cùng với tiến độ biểu diễn, tinh chuẩn không sai một giây.
Khu bình luận, một mảnh oanh tạc.
[ Vân gia – Tiểu Song ] Ngao ngao ngao! Dễ nghe muốn khóc…. Trước kia vì sao Vân đại không hát vậy, quả thực là tiếng trời đó! Còn có Thần Thần, tốc độ tay này tôi chỉ có một chữ phục.
[ Vân gia – Dạ Kỷ ] Trời đất! Nữ thần âm thanh cùng vua tốc độ ≧▽≦
[ Sở Triều – Ám ] Cảm giác đôi mắt và lỗ tai không thể nào lo liệu hết mọi việc. Hai con người nghịch thiên này!!
[ Sở Triều – Lạc Hà ] Thần ca đương nhiên là tốt nhất ≧▽≦ nhưng tôi vốn không phải thanh khống, đột nhiên muốn bò đầu tường phải làm sao đây!!!
[ Người qua đường Giáp ] A a a a! Đừng nói nữa! Vốn dĩ vô cảm cũng muốn làm phản, giám định tối nay tuyệt vời nhất √
……
Nhiệt tình trên kênh hoàn toàn được bốc lên, chỉ là vì một vị khách quý ——
Thời gian một bài hát, tâm tình của Kiều Bắc Vọng và Vương Mộng Huyên càng thêm tối tăm.
Tối nay loại cảm giác áp lực lúc đầu đã có này, lại trở lại.
Kiều Bắc Vọng bị đoạt nổi bật ngay đêm sinh nhật khó chịu, Vương Mộng Huyên cắn môi, càng thêm hận Lục Vân Khuynh tới cực điểm!
Ả cố ý!
Cố ý tới nhục nhã mình!
….. Đương nhiên, giờ khắc này, Vương Mộng Huyên đã hoàn toàn quên ——
Chủ ý mời nhân gia tới, là của bản thân.
Cô ta gắt gao trừng mắt nhìn màn hình máy tính, liếc mắt nhìn bạn trai khó nén kinh diễm ở một bên, trong lòng càng loạn.
Cho nên, khi ca khúc kết thúc, nháy mắt “Lạc Nhã” muốn ôm “Giang Sơn Bắc Vọng” lên mạch lần nữa, cô ta đột nhiên đè Kiều Bắc Vọng lại.
“Bắc ca, để em tới nói đi.”
Kiều Bắc Vọng giật mình ——
Nghĩ đến cô gái xấu xí mập mạp kia, người đàn ông cười lạnh một tiếng, lập tức nhường mạch lại cho bạn gái ——
Giọng hát dễ nghe thì có ích lợi gì?
Nói nhiều thêm một lời với mặt hàng kia, hắn cũng muốn nôn!
Vương Mộng Huyên như nguyện mà nhận mạch, cố tình nặn ra âm sắc tốt nhất:
“Cảm ơn Vân đại hiến khúc.”
Trên tuyến tất cả mọi người sửng sốt, không nghĩ tới lại là “Chỉ Tiêm Y Mộng lên tiếng.
Vân Khuynh vi diệu gợi môi, không chút để ý mà “Ừ” một tiếng.
Chỉ là, hành động tiếp theo của nàng, khen ngược ngoài dự kiến.
Nhưng ở trong mắt Vương Mộng Huyên, đáp lại ngắn gọn như vậy, rõ ràng là đang khổ sở trong lòng.
Quả nhiên!
Nghĩ đến bản thân lên tiếng thay, Lục Vân Khuynh liền biểu hiện như thế, chắc là đối với Bắc ca vẫn là tình cũ khó quên đi…..
Vương Mộng Huyên rùng mình, lập tức tiến vào hình thức chiến đấu.
“Vân đại tựa hồ không quá nhiệt tình với tôi? Thật là ngại quá, Bắc ca không tiện lên tiếng, cho nên chỉ có thể để tôi tới.”
Cô ta “thiện ý” giải thích, nhưng giữa từng câu chữ, đều tràn ngập hương vị tú ân ái nồng đậm.
Vân Khuynh: “……”
Chẳng lẽ cô ta vẫn cho rằng mình có ý với Kiều Bắc Vọng?
Thuộc tính não bổ của vị “khí vận chi nữ” này, quả thực làm nàng dở khóc dở cười…..
Không khí càng thêm xấu hổ.
Mà thấy Vân Khuynh không đáp lại, Vương Mộng Huyên càng thêm nghiêm túc.
“Vân đại không có lời nào muốn nói sao? Nói cho tôi cũng giống nhau. Dù sao tôi với Bắc ca hiện tại đang ngốc cùng nhau nha.”
Vân Khuynh thiếu chút nữa bị vị “khí vận chi nữ” tự cho mình là đúng này làm cho giận mà cười.
Đây là tiết mục gì hả, ám chỉ nàng đang cô đơn chiếc bóng?!
Vân Khuynh câu môi cười lạnh, vừa định nói gì đó ——
Đột nhiên, tai nghe trên đầu bị một người tháo xuống.
Giây tiếp theo.
Một bóng đen bao phủ xuống.
Sau đó, người xuất hiện đột ngột nọ ấn xuống nút F2 tự do lên tiếng, trầm giọng mở miệng ——
“Khuynh Khuynh, tắt máy tính đi.”
Một chớp mắt kia, giọng nam từ tính vang lên, thông qua thiết bị điện tử, truyền tới trong tai mỗi người trên tuyến.
Ký túc xá đại học A cách đó ngàn dặm, chủ biên tờ báo BBS vườn trường, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
“A a a a a a a a!”
“Đờ mờ, ai đêm khuya nhiễu dân, có phải muốn chết hay không!”
“Tha thứ cho tớ, tớ hoài (*) rồi!!!”
(*) hoài trong hoài thai.
“Gì?”
“A, là lỗ tai mang thai a a a a a! Trong nhà nữ thần thế nhưng xuất hiện âm thanh cấp nam thần a a a a a!”
Một màn này, tuyệt không phải ngoại lệ.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều thanh khống đang ở trên kênh, ức chế không được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể, ngẩng đầu tru lên với mặt trăng, có người vừa kêu vừa chạy vòng vòng xuống lầu.
Đương nhiên, cảnh tượng đó ít người có thể thấy được.
Nhưng khu bình luận, giao diện lăn lộn đến thiếu chút nữa lag máy, lại bị hơn 3 vạn người đồng thời chứng kiến.
Vân Khuynh đứng lên, buồn cười nhìn màn hình muốn vỡ nứt.
“Sao anh lại tới đây? Ca…. Ưm.”
Tiếng “ca” kia, mới chỉ nhẹ nhàng thốt lên âm đầu, Tiết Cận Sâm đột nhiên tiến lên, một phen che kín miệng nàng.
Dưới ánh đèn, sườn mặt của người đàn ông tuấn mỹ mà thâm thúy, mà thanh âm ngày thường đã gần như hoàn mỹ, lúc này càng thêm trầm thấp.
“Ngày mai em còn phải dậy sớm, đừng đùa nữa, ngoan.”
Giọng nam thấp thuần như tiếng violon du dương, mà lời dụ dỗ trấn an kia, âm cuối hơi vút cao, quả thực rơi xuống tận đáy lòng.
Mà giờ khắc này, khoảng cách của hai người rất gần.
Giọng nói của hắn, vang lên bên tai nàng, thậm chí thấm vào da thịt ở cổ.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy một trận run rẩy, dưới sợi tóc thấp thoáng, lỗ tai trắng nõn đã lặng lẽ nhiễm màu đỏ.
Mà tay của Tiết Cận Sâm che trên miệng nàng.
Đầu ngón tay thon dài chạm vào bờ môi nhu thuận của cô gái nhỏ, một cái chớp mắt, ánh mắt người đàn ông hơi lóe, đột nhiên u ám xuống.
Khu bình luận vẫn điên cuồng lăn lộn như cũ, lại không có cách nào lấy được phân chú ý nào của hai người.
Ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm, trong nhà yên tĩnh an tường.
Một cỗ hơi thở ái muội, giữa bọn họ chậm rãi lan tràn.
Rốt cuộc, cô gái nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, tươi cười giảo hoạt.
“Dạ. Em ngoan ngoãn ngủ.”
Rõ ràng là giọng nói thanh nhã mà khí chất, lúc này lại đáp lại thuận theo vạn phần.
Tương phản manh như vậy, cùng với tiếng cười nghịch ngợm giây tiếp theo, càng có một loại….
Làm nhóm thanh khống có xúc động muốn chảy máu mũi!!!
Khu bình luận thậm chí đã điên cuồng mà xoát “Chuyện tình cấm kỵ đêm khuya”….
Mà hai người không hề biết lực sát thương của mình, vẫn còn đang vô ý thức đối mặt nhau.
Nhiệt độ trong không gian bốc lên, Vân Khuynh hơi nghiêng người, giấu đi ý cười trong mắt: “Em còn chưa hạ tuyến….”
Tiết Cận Sâm nhíu mi.
Giây tiếp theo.
Hắn cúi người xuống, trực tiếp tắt nguồn điện.
Màn hình máy tính thoáng chốc đen kịt.
Nhưng hai người vì động tác tắt máy mà sát đến gần nhau hơn, tư thế đã biến thành tựa như ôm.
____________________
PS. Canh hai, ngủ ngon ~
Các tiểu yêu tinh đáng yêu đều nói chờ tui, hại tui luôn đuổi theo, đều là tiểu phôi đản 2333
Yêu mọi người, cảm ơn các tiểu thiên sứ đã bình chọn và bỏ phiếu, tiếp tục cầu view cầu vote cầu bao dưỡng ~