NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (5)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Đến đâu rồi?” Nghe vậy, Sean phu nhân ngừng một chút.
Liền nghe ngoài cửa nói: “Năm phút trước Mạc gia truyền tin đến, nói là vừa xuống máy bay, bây giờ chỉ sợ đã sắp đến Thành Giải Trí.”
“A?” Đôi mắt đẹp của Sean phu nhân chợt lóe, nói: “Vậy nhanh phái người đi mời đi.”
“Dạ.”
Thuộc hạ ở ngoài cửa đáp, vội vàng dẫn người đi đón.
Sean phu nhân lại vẫn như cũ dùng tư thái nhàn tản mà ngồi, cười cười với Đổ Thần vừa chiêu mộ đến dưới trướng.
“Charles, anh không có vấn đề gì chứ?” Bà ta nói, thậm chí còn thân mật vỗ vỗ tay đối phương.
Chỉ là ——
“Cũng đừng khiến cho tôi phải hối hận vì đã quyết định buông tha cho anh.” Giây tiếp theo, Sean phu nhân đột nhiên lại nói.
Nhìn qua, đối với “Diệu kế” vừa rồi của Tiêu Thiên Long kia, thật sự có vài phần nhớ mãi không quên.
Nói đến cùng thì, lợi ích làm trọng.
Cứ cho là mấy ngày nay bà ta có không ít hảo cảm với Đổ Thần, nhưng nếu đối phương rơi đài, vậy…
Sean phu nhân nghĩ, đôi mắt đẹp thoáng nhìn, đột nhiên nhiễm sát khí âm lãnh.
“Sao tôi có thể làm phu nhân thất vọng được đây?”
“Charles”, tức Vân Khuynh đã dịch dung cúi người đáp, hơi hơi nắm chặt tay bà ta.
Nếu đã lựa chọn lợi dụng thân phận này, vậy trận đánh cược này, Vân Khuynh tất nhiên cũng đã sớm chuẩn bị tốt.
Đương nhiên là muốn tận lực thắng.
Có điều, bên cuối cùng có được lợi ích…
Trong lòng đánh bàn tính “Đen ăn đen”, mặt ngoài Vân Khuynh vẫn là phong độ nhẹ nhàng, thậm chí còn cao minh khen tặng một câu.
“Phu nhân mỹ lệ như thế, tôi tất sẽ vì ngài dâng lên hoa tươi chiến thắng.”
Nàng thở dài, trong ngữ điệu kéo dài có một loại vịnh ngâm ưu nhã, một gương mặt béo thần sắc chân thành, rõ ràng dung mạo không có gì nổi bật, nhưng cặp mắt kia lại thâm thúy mà sáng trong, phảng phất như có thể thâm nhập lòng người.
“…Miệng lưỡi trơn tru.”
Tuy Sean phu nhân kinh nghiệm phong nguyệt tràn đầy, nhưng cũng bị ánh mắt này chấn nhiếp giây lát.
Nghe nói Đổ Thần này luôn luôn phong lưu, xem ra hình như thực sự có chuyện này…
Đôi mắt đẹp của Sean phu nhân lóe lên một giây ngạc nhiên, ra vẻ lơ đãng vén áo sa màu đen trên đầu vai lên, phong tình vạn chủng, vừa định trêu đùa vài câu ——
“Không có khả năng!”
Tiêu Thiên Long đột nhiên rống lên, vọt tới giữa hai người, không thể tin nổi trừng mắt nhìn Vân Khuynh: “Charles đã chết rồi! Mày là ai?”
Hắn ta lạnh lùng nói, thậm chí còn vươn tay, đánh về phía gò má nàng.
Nhưng sao Vân Khuynh có thể để hắn ta thực hiện được?
Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhìn thấu ý đồ của vị này, thân mình nhoáng lên đầy vi diệu.
Sau đó, “Vuốt sói” của Tiêu Thiên Long lệch sang một bên, không biết làm sao lại đụng vào vai Sean phu nhân, thậm chí còn hơi kéo rơi tầng sa mỏng màu đen kia xuống.
Nhuyễn ngọc ôn hương vào tay, hắn ta sửng sốt, ánh mắt đối diện với bờ vai mỹ lệ trần trụi kia, rồi lại trượt tới phía trên một đôi tuyết trắng sinh động.
Tiêu Thiên Long chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, theo bản năng liền muốn hướng chỗ kia sờ soạng…
“Cậu làm gì vậy!?” Ngay lúc này, Vân Khuynh lời lẽ chính đáng quát lớn, thuận thế đánh rớt tay hắn ta, bảo hộ Sean phu nhân ở phía sau.
“Bang ——”
Lần này vừa mạnh vừa tàn nhẫn, thế mà đánh Tiêu Thiên Long lui lại mấy bước.
“…Long ca ca!” Ôn Vũ Tình không kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, thấy thế, kinh hô một tiếng, vội chạy đến đỡ lấy hắn ta.
Vân Khuynh vừa nhân cơ hội giáo huấn tra nam, trong lòng thở ra một ngụm uất khí.
Lại không ngờ rằng.
Giây tiếp theo, một đôi tay mềm mại đột nhiên đáp lên vai nàng.
!?
Vân Khuynh hơi giật mình ngoái đầu nhìn lại, chợt thấy trong đôi mắt đẹp của Sean phu nhân phiếm ra tia sáng kỳ dị, cánh tay ngọc mở ra, mềm mại không xương… Đang muốn ôm lấy mình?
!!!
Nàng ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới thanh danh phong lưu của vị hắc quả phụ này ——
Nhân tình trải rộng, nam sủng vô số.
Mà mình hiện tại chính là một “Phái nam”...
Nhưng mà, khoan đã.
Ngay cả loại hình tượng béo xấu lùn này, vậy mà cũng có thể khiến cho vị này hứng thú?!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
…
Vân Khuynh hiếm khi nghẹn một hơi, vội nghiêng người né tránh, chỉ có lễ đỡ lấy đối phương: “Phu nhân, ngài không sao chứ?”
Nhưng mà, “Diễn xuất thân sĩ” này, ngược lại càng khiến cho Sean phu nhân hứng thú.
“Đương nhiên có sao.” Vị hắc quả phụ này than một câu, dụ hoặc mười phần nâng ngực: “Ngực tôi còn đang nhảy loạn đây này.”
Đang nói, bà ta bỗng nhiên dắt tay Vân Khuynh: “Anh có thể nghe thử một chút…”
Nhưng lần này, còn chưa chờ Sean phu nhân thi triển chiêu số “Ghẹo trai” xong ——
Đã bị thuộc hạ triệt để đánh gãy: “Phu nhân!”
Âm thanh vừa dứt, một người đàn ông áo đen đột nhiên đẩy cửa vào: “Mạc gia chủ tới!”
Sean phu nhân tức khắc phát hỏa: “Không biết thông báo à? Tới thì tới, không phải tôi đã sớm sai người đi đón rồi hay sao?”
“Không phải.” Gã đàn ông kia gấp đến độ có chút nói năng lộn xộn: “Bên kia không nhận được, Mạc gia chủ tự mình đến…”
Chỉ là hắn còn chưa giải thích xong, giây lát sau ——
Một trận tiếng bước chân đã vang lên.
Theo đó là một giọng nam: “Đến hơi sớm, mạo muội.”
Tiếng nói trầm thấp lại lạnh lẽo, trong ngữ điệu nhẹ nhàng lại mang theo ưu nhã thiên thành, cực kỳ hấp dẫn.
Hoàn toàn không có sự túc sát như những người trong hắc bang, ngược lại càng giống như quý công tử hào môn đến dự tiệc.
Vì thế, chỉ một tiếng này, lại làm cho trong mấy người trong phòng đều có chút giật mình.
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe.
Trên ấn ký đang ẩn nấp, linh hồn trong cơ thể, đều có cảm giác quen thuộc dâng lên…
Trong lòng nàng hơi chờ mong, cho đến giây tiếp theo ——
Người vừa lên tiếng nâng bước đi vào, hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt mọi người.
—— đây là một người đàn ông gần như hoàn mỹ.
Hốc mắt thâm thúy, hình dáng góc cạnh rõ ràng thể hiện sự tuấn mỹ lập thể của phương Tây; nhưng một đôi mày kiếm tà phi nhập tấn* lại lắng đọng sự tao nhã của khí chất phương Đông.
* Tà phi nhập tấn: Chỉ lông mày hơi xếch vào trong tóc mai.
Còn có đôi mắt sâu thẳm màu hổ phách, hiện ra chính là mị lực của dòng máu lai.
Sơ mi trắng, quần tây đen… Trang phục đơn giản nhất lại thể hiện ra khuynh hướng cảm xúc xuất sắc nhất.
Lúc này, hắn ngược ánh đèn mà đến, càng thêm soái đến không chân thật.
Phần “Nam sắc” này, quả thực… Không thể bắt bẻ.
Lúc này, vẻ “Họa thủy” trực diện này đã đánh sâu vào mọi người, không khỏi ngây người trong nháy mắt.
Nhưng, nếu đặt người này cùng với thân phận gia chủ Mạc gia, lại càng có các suy nghĩ đăm chiêu ——
Đôi mắt đẹp của Sean phu nhân nhíu lại, trong sự hứng thú tùy tiện còn kèm theo một tia khinh thường.
Ôn Vũ Tình mở to mắt: Không nghĩ tới, trong giới còn có nhân vật bậc này… Hơn nữa, còn sẽ là vị này…
Cô ta có chút đắm chìm trong cảm xúc kinh ngạc, vừa kinh hỉ lại có kinh nghi.
Còn thân mang bàn tay vàng Tiêu Thiên Long, lại càng là không thể tin nổi.
Mẹ nó!
Tên tiểu bạch kiểm này!
Sao vận thế lại cao vậy hả?
Chẳng lẽ… Là bởi vì hắn có một đôi cha mẹ tốt đã sớm chết?
…Cũng đúng, nếu không phải như thế, loại người này sao có thể vớt được vị trí gia chủ hắc bang?
…
Tóm lại, trong lúc nhất thời, ba người đều có định nghĩa về người đàn ông này.
Khụ.
Đáng tiếc, đều không phải cái gì chính diện.
Dù sao hình tượng quý công tử này, thật sự không giống xã hội đen. Càng miễn bàn đến ngay cả khí chất cũng ôn hòa như thế…
Chỉ có Vân Khuynh, bình tĩnh nhìn người tới, khóe môi lặng yên cong lên.
Quả nhiên là… Trong ngoài không đồng nhất.
Ánh mắt nàng chợt lóe, mới vừa nhìn lại thông tin của vị này.
Lại không ngờ rằng, giây tiếp theo.
Tầm mắt của người đàn ông thế nhưng xoay lại đây, sau đó ——
Rơi xuống tư thế giao triền của Vân Khuynh và Sean phu nhân.
Khoan đã…
Trong lòng nàng tức khắc nhảy dựng lên, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị “Bắt gian”.
Hắn lại mở miệng, hờ hững nói: