TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (13)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Từ cổ chí kim, gặp gia trưởng luôn luôn là chuyện đại sự.
Vân Khuynh cũng không thể ngờ được, kiếp này lại tao ngộ với khiêu chiến này nhanh như vậy.
Bởi vậy, trong xe bay, trên đường đến Mộ gia, nàng không khỏi liên tục nhìn về phía vị hôn phu đại nhân hiện giờ, muốn nói lại thôi, hơi có ý nghĩ muốn rút lui.
Cho đến khi Mộ Thiệu Tu đột nhiên nhàn nhạt nói rõ: "... Sao vậy, em không muốn đi?"
Khi đã mở miệng, chính là nói trắng ra luôn.
Vân Khuynh: "..."
Hàng mi dài của nàng run lên, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh -- mặt ngoài thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ không chút gợn sóng, nhưng trên thực tế...
Khụ.
Vân Khuynh không khỏi có chút buồn cười, hơi thở phào, mới nói: "Không phải. Nhưng quá đột ngột, em cái gì cũng chưa chuẩn bị, cứ như vậy tới cửa..."
Lời còn chưa dứt, Mộ Thiệu Tu liền thấp giọng đánh gãy lời nàng: "Không cần, em đến là đủ rồi."
Nói xong, hắn lại nghĩ tới dáng vẻ của mấy người trong nhà ngày thường đều thúc giục mình kết hôn: Chỉ sợ là thấy người nào thích hợp, liền muốn nhét vào...
Bỗng nhiên người đàn ông gợi môi mỏng lên, chuyển mắt nhìn Vân Khuynh một cái.
"Em... Cũng không tệ lắm."
Nghe lời này có vẻ bình thường, cũng không tính là rất tốt.
Nhưng trên thực tế, nếu bị người quen thuộc với hắn nghe được, chỉ sợ đôi mắt sẽ rơi ra ngoài --
Từ trước đến nay, Mộ thượng tướng cho tới bây giờ cũng không hề nhận xét về bất kỳ cô gái nào.
Ngay cả đối với binh lính của hắn, nhiều nhất chỉ là nói một câu "Đủ tư cách"...
Đương nhiên, dừng ở trong tai Vân Khuynh lúc này, lực sát thương vẫn không phải quá đủ.
Chỉ là lúc Mộ Thiệu Tu nói ra, kỳ lạ là nàng lại nghe ra một chút hương vị vinh dự.
Lúc này, trong lòng Vân Khuynh không khỏi rung động.
"...Được."
Nàng nâng mi mắt lên, đối diện với tầm mắt của hắn, nở nụ cười tươi sáng.
Ánh mắt Mộ Thiệu Tu tối sầm, mặc cho trí năng điều khiển xe, bản thân mình lại bất động thanh sắc kéo chặt Vân Khuynh.
...Vài phút tiếp theo, một đường không nói chuyện.
Nhưng, hai người thân mật dựa vào nhau ngồi trong xe, tay nắm tay, bầu không khí lại hòa hợp vô cùng.
Rốt cuộc cũng đến Mộ gia --
Xe bay rất lớn chậm rãi dừng lại.
Vân Khuynh thoáng nhìn, ánh mắt xẹt qua trước cánh cổng cao lớn mang cảm giác khoa học kỹ thuật mười phần.
Giây tiếp theo.
Lại cảm giác người đàn ông bên cạnh khẽ động, nàng quay lại, đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia, lại lần nữa ngầm hiểu ôm lấy tay hắn.
"Đi thôi." Mộ Thiệu Tu ngừng lại, độ cong trên môi mỏng không dấu vết giương lên vài phần.
...Rất nhanh, hai người xuống xe.
Nháy mắt khi chân đặt xuống đất kia, Vân Khuynh lại lần nữa nâng mắt lên, kinh ngạc phát hiện --
Trước đại môn vốn dĩ trống rỗng, đã tụ một vòng người!
Đứng ở phía trước nhất, là một người phụ nữ trung niên ung dung mỹ lệ.
"Con... Là Vân Khuynh phải không?"
Nàng vẫn còn hơi giật mình, bên kia đối phương đã đi lên đón, thân thiết nói: "Cô gái tốt."
"Dạ." Vân Khuynh lập tức phản ứng lại: "Người... Là bác gái ạ?" Ngữ khí có vẻ hơi chần chờ.
Trước khi phụ nhân kia đáp lại, nàng lại nói: "Thật ngại quá, người thật sự quá trẻ, con không chắc..."
Nói, mặt đẹp không tự giác mỏng đi.
Một phen này, có thể nói là khen tặng đến bất động thanh sắc, cao minh mà chân thành.
Quả nhiên.
Dứt lời, liền thấy ý cười của đối phương càng sâu: "Ai, đứa nhỏ này, biết nói chuyện ghê. Đúng, ta là La Dĩnh, là mẹ của tên nhóc khó ưa này..."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
La Dĩnh tự giới thiệu, liếc Mộ Thiệu Tu một cái, trong ngữ khí có thể thấy được là người có tính tình nhanh nhẹn hoạt bát.
"Đến đây, mau vào thôi nào." Giây lát sau, bà lại nói, đón hai người vào.
Dọc theo đường đi, tất nhiên lại có giao lưu.
La Dĩnh rõ ràng là vô cùng nhiệt tình.
Mà Vân Khuynh đã trải qua nhiều kiếp, không chỉ ngôn ngữ tiến lui thoả đáng, kiến thức càng thêm uyên bác, vô luận La Dĩnh nói cái gì, nàng cũng đều có thể ứng đối.
Vì thế, mới chỉ ngắn ngủn vài phút, "Mẹ chồng tương lai" La Dĩnh này càng nhìn nàng càng thích, nhất thời chỉ muốn cùng con dâu nói nhiều thêm vài câu, hoàn toàn quăng Mộ Thiệu Tu sang một bên.
Còn Mộ thượng tướng bị vắng vẻ...
Dường như hắn cũng không thèm để ý, chỉ là trên tay vẫn gắt gao nắm chặt người, không có nửa điểm ý định muốn buông ra.
Vân Khuynh vài lần muốn bất động thanh sắc tạm thời rút ra, đều không có kết quả.
...Khụ.
Bởi vậy, hai người vẫn luôn nắm tay, dưới sự dẫn dắt của La Dĩnh vòng quanh Mộ gia một vòng mới về tới phòng khách.
Trên sô pha, một người đàn ông trung niên uy nghiêm cùng với một tiểu shota tuấn mỹ ước chừng mười tuổi đang ngồi, diện mạo hai người đều tương tự với Mộ Thiệu Tu... Ách, còn có một con mèo con béo mập có vằn như hổ, cuộn người nằm trên sô pha, phe phẩy cái đuôi.
Thấy mọi người tiến vào, người đàn ông trung niên vội lôi kéo bé trai đứng lên.
Mộ Thiệu Tu lập tức thấp giọng nói: "Ba của tôi, em trai tôi Mộ Dật Hiên."
Vân Khuynh gật gật đầu, tiến lên có lễ nói: "Bác trai... Dật Hiên? Có thể gọi như vậy chứ?"
"Ai, không cần đa lễ." Cha Mộ hòa ái xua tay, giờ phút này, mặc cho ai cũng khó có thể đem hình tượng của ông và đại nguyên soái tinh tế Mộ Trung Hằng liên hệ với nhau.
Còn bạn nhỏ Mộ Dật Hiên, ánh mắt sáng ngời trả lời: "Chào chị dâu!"
Nhất thời không khí hòa hợp.
Đột nhiên một tiếng "Meow --" vang lên.
Mọi người nghiêng đầu, mới thấy mèo con béo kia chạy tới, dường như cũng là một bộ dạng muốn được giới thiệu.
La Dĩnh nở nụ cười, bế mèo con lên: "Đây là con trai nhỏ của bác Mộ Dật Nhiên, là em trai sinh đôi của Dật Hiên..."
Nói xong, bà kỳ quái ngừng lại, mới lại nói: "À, là mèo nó nuôi. Hôm nay Dật Nhiên tạm thời đã ra ngoài, đợi lát nữa nó trở về lại giới thiệu vậy."
Vân Khuynh ngừng lại, nhưng rất nhanh đã thu lại sự khác thường, nở nụ cười: "Thật đáng yêu."
Nàng nói, trông thấy mèo con kia yên lặng nhìn mình, tránh thoát ôm ấp của La Dĩnh chạy tới, liền cúi người xuống, vừa định sờ sờ --
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên vươn tay, chặn Vân Khuynh lại.
? Nàng khó hiểu nhìn lại, bỗng thấy Mộ Thiệu Tu lạnh lùng nói: "Nó sợ người lạ."
"Meow --"
Nhưng, hắn vừa dứt lời, mèo nhỏ lại không cho mặt mũi kêu lên, mắt hạnh to tròn nhìn Vân Khuynh, ý muốn làm thân rất rõ ràng.
Ánh mắt Mộ Thiệu Tu phát lạnh, liếc nhìn nó một cái.
Đủ rồi nha?
Mèo con mập liếm liếm móng vuốt, vung cái đuôi.
Hừ.
Em chỉ muốn thân cận với chị dâu thôi mà...
Nó lăn một chút, ấm ức nhìn mọi người xung quanh.
Mộ Thiệu Tu vẫn không dao động, ánh mắt càng thêm lạnh thấu xương.
La Dĩnh và Mộ Trung Hằng nhìn nhau, đều có chút buồn cười, Mộ Dật Hiên ngoan ngoãn đứng ở một bên, không rõ nguyên do.
Không khí nhất thời có chút đình trệ.
Một lát sau, vẫn là Vân Khuynh đánh vỡ yên lặng, nói sang chuyện khác: "Nói mới nhớ, trong nhà bác gái hình như không chỉ nuôi một con mèo?"
"...Không sai." La Dĩnh khẳng định nói, không khỏi ngạc nhiên: "Vân Khuynh làm sao biết được?"
Ánh mắt Vân Khuynh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi lúc tham quan, con có để ý vài lần..."
Bây giờ nghĩ lại, một nhà giàu hào môn lại có không ít nơi dành cho mèo ở và chơi đùa... Cũng rất đặc biệt.
Hàng mi dài của nàng run lên, bỗng nhiên hơi suy tư gì đó.
Lại không chú ý.
Lúc này, mấy người Mộ gia ngầm trao đổi ánh mắt.
Một lát sau, vẫn là La Dĩnh mở miệng: "Đúng vậy, nhà của chúng ta rất thích mèo, không biết Vân Khuynh... thấy mèo thế nào?"
Nghe vậy, Vân Khuynh lại cong khóe môi: "Con cũng thích ạ."
Nàng nói, tựa như lơ đãng nói: "Đúng rồi, con cũng có nuôi một con mèo trắng nhỏ, bây giờ chắc vẫn còn ở trên chiến hạm... Thiệu Tu, hay là mang nó đến đây, gặp mặt đồng bạn nhé?"