CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (24)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷
“Bởi vì… Thần chỉ cần nhìn nương nương, tầm mắt liền không có cách nào dời đến nơi khác nửa phần.”
Trong giọng nói hờ hững lại xen lẫn ý cười, nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, có một loại thì thầm lưu luyến.
Vân Khuynh ngẩn ngơ.
Hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, càng không nghĩ đến, người yêu luôn luôn nội liễm, vậy mà sẽ nói ra những lời có thể… Được xem là lời tâm tình nóng bỏng như vậy.
Trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy hình như có ngọt ngào từ trong lòng dâng lên, lan tràn đến trên mặt.
Khóe miệng không tự chủ giơ lên, cho dù đã nỗ lực muốn kiềm nén, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Rốt cuộc, thừa dịp ánh mắt mọi người bị Tưởng Uyển Tư và Hồ Tuyết Nhu hấp dẫn, Vân Khuynh hơi quay đầu, giương môi.
“Lâu, Ẩn…"
Nàng gằn từng chữ một gọi hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi cố ý phải không?”
Lâu Ẩn lại bất động thanh sắc tiến lên vài bước, ý vị không rõ đáp lại.
“Thần không hiểu nương nương đang nói gì.”
Vừa dứt lời, Vân Khuynh nhân lúc không ai chú ý, mắt phượng thoáng nhìn, ánh mắt sáng rực.
“Ngươi nói như vậy, lát nữa bổn cung … Còn xem kịch thế nào?”
Lâu Ẩn khựng lại, bỗng chốc giương môi mỏng, nói.
“Vậy… Thần chỉ nhìn nương nương, nương nương chỉ nghĩ đến thần, không tốt sao?”
Vân Khuynh: “…”
Lần thứ hai bị "thả thính" tối nay, cuối cùng nàng đã hoàn toàn tuyên bố đầu hàng.
…Kịch bản này của hắn, rốt cuộc là ai dạy?!
Quá phạm quy rồi…
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, thu liễm ánh mắt, gương mặt không có tiền đồ bắt đầu phiếm hồng.
Trên da thịt trắng nõn nhuộm màu ửng đỏ, như đông tuyết xứng với hoa mai, diễm lệ vô cùng.
Lâu Ẩn khẽ cúi đầu, tầm mắt khóa chặt nàng, ánh mắt đột nhiên u ảm.
Giữa hai người đột nhiên an tĩnh lại.
Nhưng bầu không khí ái muội kia trước sau vẫn không tiêu tan.
May mà ——
Vân Khuynh là Hoàng hậu, lại không có quan hệ tốt với thiên tử Ân Diệp, cho nên chỗ ngồi được bố trí trong một góc phía trên, mấy mét xung quanh đều không có người.
Hơn nữa chỗ đứng của Lâu Ẩn xảo diệu, cho dù bị người gần nhất trông thấy, cũng không nhận ra thực chất hai người dựa rất gần.
Cứ như vậy, không có ai phát hiện dị thường.
Cho đến nửa khắc sau, cuối cùng tiệc mừng thọ cũng chính thức bắt đầu ——
Giữa lúc ăn uống linh đình, Vân Khuynh bị "thả thính" đến mức nhận thua, cho nên…
Hoàn toàn đã quên chuyện phải xem kịch.
Hoàn toàn bị mỗ “Gian hoạn” phía sau, câu đến sít sao…
…
Mấy khắc sau, qua ba lần rượu, yến hội cũng quá nửa.
Giữa lúc ca vũ tạm nghỉ, đến phân đoạn dâng tặng thọ lễ.
Bắt đầu từ triều thần, lại đến cung phi, cuối cùng mới là sứ thần ngoại lai… Dựa vào trật tự này, những lễ vật sẽ được thái giám chuyên thu thập nhận lấy, hơn nữa còn xướng tên trước mặt mọi người.
Đương nhiên, nếu cảm thấy đặc biệt hứng thú, Ân Diệp sẽ hạ lệnh triển lãm tại chỗ —— đây chính là một việc có mặt mũi vô cùng.
Cho nên, đa số mọi người đều nghẹn một ngụm khí, vắt óc tìm mưu kế để dâng lên chút vật phẩm mới mẻ, hy vọng có thể được đế vương coi trọng.
Lại không ngờ.
Lễ vật năm nay đã qua một vòng, Ân Diệp đều không có hứng thú gì, vẻ mặt tỏ vẻ không thú vị.
Có người trong lòng mong đợi, cũng có người đã chết tâm, tốt xấu gì cũng còn có thể tự mình an ủi, tự mình không thành, may mắn cũng không có nhà khác trổ hết được tài năng…
Mắt thấy phân đoạn tặng lễ sắp qua, mọi người đang thở ra một hơi. Nhưng ngoài ý muốn lại xảy ra ——
“Thế nào?” Ân Diệp buông chén rượu, nhìn về phía nơi cuối cùng chậm chạp không có động tĩnh muốn dâng lễ vật, bộ lạc Tây Lương, nhíu mày lại.
“Năm nay Tây Lương chưa chuẩn bị hạ lễ cho trẫm?”
Hắn ta vừa dứt lời, Hồ Thành Hách bất chợt sang sảng cười nói.
“Hoàng Thượng! Tây Lương tất nhiên có chuẩn bị lễ. Thần muốn dâng lên, chính là viên minh châu lộng lẫy nhất biên cảnh Tây Lương!”
“A?” Nghe vậy, Ân Diệp nhẹ nghi hoặc một tiếng.
Ngay sau đó, Hồ Thành Hách nắm tay Hồ Tuyết Nhu, đứng lên.
“Tiểu nữ Tuyết Nhu, chính là trân bảo tỏa sáng nhất Tây Lương. Tối nay, thần sẽ mang hòn ngọc quý trên tay này… Tặng cho Hoàng Thượng!”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Lễ vật” này vừa xuất hiện, có thể nói là long trời lở đất.
Ân Diệp nhìn giai nhân dị tộc ngượng ngùng cúi đầu, duyên dáng yêu kiều, tia sáng trong mắt kỳ dị liên tục, không khỏi buột miệng thốt ra: “Tốt!”
Mà giờ phút này, Hồ Tuyết Nhu lại ngẩng đầu, tranh thủ khom người phúc thân.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ân Diệp nghe vậy, càng thêm hưởng thụ, trực tiếp ngay tại trước mặt mọi người cười với nàng ta.
Thấy thế, các tôn thất, triều thần đều có biểu càm không giống nhau.
Còn người trong hậu cung, phần lớn đều đột nhiên biến sắc.
Ngay cả Thái Hậu cũng nhíu mày lại, trong mắt như hiện lên vẻ không vui.
Còn Tưởng Uyển Tư? Nàng ta gắt gao nắm chặt khăn, suýt chút nữa không duy trì không được vẻ mặt dịu dàng thản nhiên nữa.
Toàn cảnh, chỉ có hai người vẫn bình tĩnh như thường.
…Khụ.
Đương nhiên là Hoàng hậu nương nương và “Gian hoạn” hầu hạ phía sau ——
Thừa dịp khi lực chú ý của mọi người đều bị mỹ nữ Tây Lương hấp dẫn, Vân Khuynh nhanh chóng lấy mấy khối điểm tâm tinh xảo trên bàn nhỏ trước mặt, vừa chuyển tay, chợt bất động thanh sắc đưa ra phía sau.
Lâu Ẩn khẽ nhấp môi, trong cặp mắt hoa đào kia hiện lên vẻ buồn cười, nhưng vẫn phối hợp mà tiếp nhận tâm ý của nàng.
Một lát sau.
Lâu đốc chủ vẫn luôn lấy hình tượng thanh hoa xuất trần, lại cúi đầu, dùng tay áo che đậy, không hề có chút tiên khí nào mà… Dùng điểm tâm nhỏ.
Vân Khuynh liên tiếp nghiêng người, không ngừng trộm liếc dáng vẻ này của hắn.
Bỗng chốc, trong lòng sinh ra một chút tiếc nuối: Nếu như cổ đại cũng có máy chụp hình…
Nàng không có ý tốt mà nghĩ, suy nghĩ đang bay loạn, bỗng cảm giác khóe môi chợt lạnh.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, rũ mí mắt, lại thấy ngón tay thon dài đang kẹp một khối bánh hoa quế nhỏ.
Trong lòng nàng chợt động, nhưng cũng không chê, trực tiếp cắn ngón tay Lâu Ẩn, nhẹ nhàng liếm ăn sạch sẽ.
Mắt phượng chợt thoáng nhìn, khiêu khích đối diện với cặp mắt hoa đào đang nhìn xuống kia.
Trong chớp mắt ấy.
Lại là Lâu Ẩn nhịn không được dời mắt đi trước.
Hắn buông lỏng người, khẽ nhắm mắt, áp chế sóng tình mãnh liệt đột nhiên dâng lên khắp cơ thể xuống.
Thấy thế, Vân Khuynh có chút hiểu ra, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, nàng vô cùng đứng đắn quay người lại, không dám trêu chọc hắn nữa.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không có động tác.
Một đứng một ngồi, chỉ im lặng, nhưng không khí lại hòa hợp đến cực điểm.
Giữa sân, tiệc mừng thọ náo nhiệt phi phàm, nhưng bốn phía nơi này, phảng phất như xuất hiện một không gian khác, chỉ có hắn và nàng, yên bình mà tốt đẹp.
Nhưng, cố tình, hiện thực sẽ có chút ngoài ý muốn, đánh vỡ khung cảnh an bình này ——
“…Thần thiếp vì Hoàng Thượng biểu diễn tài nghệ, Hoàng Thượng xem trình độ của thần thiếp mà định phân vị cho thần thiếp, được không?”
Hồ Tuyết Nhu mềm mại nói ra đề nghị lớn mật, nhưng ngay lập tức lại được Ân Diệp tán đồng.
“Biện pháp này thật mới lạ, trẫm đồng ý.”
Ngay sau đó.
Một thanh âm dịu dàng điềm đạm theo đó vang lên.
“Theo thần thiếp thấy, biện pháp này nên sửa lại một chút. Chi bằng tất cả chúng tỷ muội sẽ hiến nghệ, tiến hành so đấu, mới càng có thể đo lường chính xác trình độ của muội muội…”
Đúng là Tưởng Uyển Tư, nàng ta nói, ánh mắt ở trong bữa tiệc đảo qua, đột nhiên rơi xuống trên người Vân Khuynh.
“Tỷ tỷ là Hoàng hậu cao quý, ý kiến của tỷ hẳn là thoả đáng nhất, tỷ xem, thay đổi này của muội muội… Như thế nào?”
Thoáng chốc, tầm mắt mọi người đều chuyển lại đây.
Đang cùng người yêu bình tĩnh xem diễn, cơ hội lặng yên thân mật nháy mắt bị phá hỏng, ánh mắt Vân Khuynh đột nhiên tối sầm lại.
Trước mắt bao người.
Nàng nhìn lại vị “Khí vận chi nữ” có lòng rốt thêm đất diễn cho mình kia, lạnh lùng nhếch môi.
“Ngươi hỏi ý kiến của bổn cung? Bổn cung cho rằng…
——————
******
Dương: ăn cẩu lương ngập mặt chưa?!