NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (24)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Sharina cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nơi nào đó trên hàng ghế đầu ở thính phòng.
—— Ngồi ngay ngắn ở nơi đó là một người đàn ông tuấn mỹ khí chất trác tuyệt.
Chính là Mạc Sâm!
Đương nhiên, người xem bình thường trong sân cũng không nhận ra hắn, chỉ sôi nổi đánh giá nghị luận.
“Thánh A La trên cao! Điện hạ thế mà lại thổ lộ với một người đàn ông xa lạ trước mặt mọi người, quá điên cuồng!”
“Ngồi ở ghế khách quý, đây là vị khách quý nào? Trời ạ! Anh ta đẹp như thần Apollo vậy!”
“Nhưng hình như là người phương Đông. Chuyện này không tốt lắm nhỉ? Chẳng lẽ Sharina điện hạ muốn gả xa sao?”
…
Trong lúc nhất thời, trong thính phòng thì thầm không dứt: Có người kinh ngạc cảm thán với sự dũng cảm của Sharina, có người hâm mộ Mạc Sâm may mắn, cũng có hoa si dung nhan khí độ của hắn…
Chẳng qua, những người này đều cảm thấy Mạc Sâm sẽ đáp ứng.
Đây chính là công chúa điện hạ của bọn họ, cũng là “Nữ Hoàng Diên Vĩ” đó!
Người đàn ông nào có thể cự tuyệt?!
Thậm chí còn có người mặc sức tưởng tượng chuyện sau khi hai người kết hôn, nháo đến ồn ào huyên náo.
Bên cạnh sân khấu, Eric đột nhiên không kịp phòng ngừa lại ngây dại.
Chuyện này…
Gã trăm triệu lần không dự đoán được Sharina sẽ lớn mật như thế!
Trời ạ!
Eric chỉ cảm thấy có chút choáng váng.
Nhưng giây tiếp theo, khi gã nhìn thấy em gái đứng trên sân khấu nở nụ cười tự tin, lại không khỏi có chút thầm mong: Có lẽ phần thành tâm nhiệt tình này có thể khiến Mạc Sâm động tâm không chừng!
Hơn nữa… Vị Lăng thủ lĩnh kia lúc này hình như đang bận việc không có ở đây?!
Nghĩ đến tình báo thuộc hạ vừa đưa đến, Eric định thần, đột nhiên cảm thấy đây thật đúng là một cơ hội tốt…
Theo gã nghĩ, đàn ông mà, ai lại không yêu mỹ nhân và thanh danh?
Được một đại mỹ nhân cuồng nhiệt thổ lộ, nếu truyền ra cũng sẽ là một vận sự phong lưu trong giới, không ít đại lão luôn luôn lấy loại đề tài câu chuyện cùng loại này làm tự hào…
Cho dù Mạc Sâm cuối cùng không chấp nhận, cũng sẽ không tức giận thật sự…
Vị vương tử Trung Đông này nghĩ như thế, trong lòng chắc chắn.
Song, trên thực tế ——
Mạc Sâm đang bị mọi người chú mục lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại với những gì gã suy đoán.
Vốn dĩ hắn không hề có hứng thú với cuộc thi chọn mỹ nhân này, càng không có cảm giác gì đối với vị công chúa kia.
Thi đấu xong xuôi, Mạc Sâm chỉ ngồi đó không chút để ý, nghĩ đến tiểu hỗn đản chậm chạp chưa về nào đó.
Mà hiện giờ, Sharina đột nhiên thổ lộ… Chẳng những không mang đến cho hắn nửa phần vui mừng.
Trái lại, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt vốn thâm thúy như buộc đá ném sông lại ẩn chứa lạnh lẽo. Môi mỏng tuy còn hơi câu, nhưng lại là độ cung vi diệu cười như không cười…
Dù mặt ngoài, Mạc Sâm vẫn là dáng vẻ quý công tử khí định thần nhàn, nhưng người nào quen thuộc vừa nhìn sẽ biết ngay, đây chính là biểu hiện của việc rất không vui.
Ít nhất, đám người Mạc Nhất bên cạnh thấy thế, sau lưng đều lạnh toát, không khỏi nhớ lại lão đại nhà mình cũng đã từng cười thế này, sau đó âm thầm trù tính tiêu diệt mấy gia tộc muốn tìm đường chết…
Nhưng thật ra cô gái bên cạnh sân khấu —— cũng chính là Vân Khuynh đã đổi nữ trang, xa xa nhìn phản ứng của Mạc Sâm, lại câu môi cười.
Vị công chúa điện hạ kia, thật đúng là làm như vậy.
Quả thực là… Tìm chết!
Đối với người nào đó mà nói, vì một người phụ nữ chướng mắt mà bị mọi người soi mói, có thể có hảo cảm mới là lạ.
Đương nhiên, trông thấy tình địch kiêu ngạo như thế nàng cũng rất là khó chịu…
A.
Giây tiếp theo, Vân Khuynh nheo mắt lại, đột nhiên cất bước tiến lên.
Cùng thời khắc đó, Sharina trên đài thấy Mạc Sâm thật lâu vẫn không đáp lại, chờ không kịp nữa.
Cô ta cười, vừa nhấc chân, đang muốn trực tiếp xuống đài mời ——
Một giọng nữ hàn ý mười phần đã vang lên trước một bước: “Thật không ngờ công chúa điện hạ còn có sở thích cướp đoạt đàn ông.”
Giọng nói réo rắt thông qua microphone khuếch tán ra, thoáng chốc vang vọng toàn trường.
Mọi người đều cả kinh!
Lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô gái mang mặt nạ hoa diên vĩ màu đen đang đứng yên cạnh sân khấu.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Một bộ váy dài màu đen, dáng người lả lướt, tuy không thấy rõ diện mạo chân thật, nhưng cặp mắt tươi sáng kia cùng với độ cung của cằm vẽ ra sự tinh xảo… Không chỗ nào không đẹp.
Mà phần che mặt thần bí này, càng khiến lòng người chấn động.
Vì thế, chớp mắt khi nhìn thấy nàng, giữa sân to như vậy thế mà trong chốc lát đã mất đi tiếng động.
Người xem bình thường đều bị phong hoa của cô gái này chấn nhiếp.
Đám người “Hắc Hồ” và Mạc gia ngồi ở hàng phía trước, cũng kinh nghi bất định.
—— Là người trong hắc bang, sức quan sát của bọn họ tất nhiên bất đồng với người thường, mà thân hình, giọng nói của cô gái nàyblại thật sự là… Rất quen thuộc?
Lúc này, nghi hoặc cong quẹo, đầu óc xoay chuyển, rất nhanh đã kinh sợ trừng lớn mắt.
Không, không phải chứ…
Không thể nào!
…Cảm xúc quỷ dị thoáng chốc lan tràn, hai phe nhìn nhau, đều lâm vào trầm mặc kỳ lạ.
Chỉ có người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi ngay ngắn môi mỏng hơi nhếch, đốt ngón tay nhẹ gõ lên đầu gối.
Lúc này, hắn bình tĩnh nhìn “Nàng” trên sân khấu, một đôi mắt thâm thúy đột nhiên xẹt qua ánh sáng đen tối không rõ.
A.
Kinh hỉ?!
…
Tóm lại, mọi người trong thính phòng tuy có nhiều phản ứng, nhưng trùng hợp lại duy trì yên tĩnh.
Cho đến vài giây sau, âm thanh chất vấn của Sharina đánh vỡ trầm mặc.
“Cô là ai?!” Công chúa vùng Trung Đông trầm khuôn mặt, trong mắt mười phần địch ý.
Khóe môi Vân Khuynh khẽ giương lên, cười nhạt nói: “Sao nào? Cô muốn cướp người đàn ông của tôi, còn hỏi tôi là ai?”
Nói xong, nàng ném microphone “Thuận tay lấy tới” lại cho nhân viên công tác sớm đã ngu ngơ đứng một bên, thong dong bước lên sân khấu.
Shalina lại vặn vẹo mặt: “Nói hươu nói vượn, anh ấy…” Cô ta nhìn Mạc Sâm dưới đài: “Anh ấy không có khả năng có quan hệ với người phụ nữ khác!”
Nói như thể, Sharina tin tưởng mười phần.
Dù sao Mạc Sâm cũng là người mang tội cùng người đàn ông khác yêu mến nhau… Nếu có cô gái nào cứu vớt hắn trở về chính đạo, cũng nên là cô ta mới đúng!
Nghe vậy, ánh mắt Vân Khuynh hơi lóe, đang muốn nói gì đó ——
Lại bị một giọng nam vội vàng đánh gãy: “Cô, Cô mau đi xuống đi!”
Nàng ngừng một lát, chỉ thấy Eric cũng đuổi kịp lên đài, tiến đến gần Sharina nói: “Anh sẽ lập tức đưa cô ta xuống ngay.”
Shalina chau mày: “Anh cả, cô ta là người của anh?”
“Công chúa điện hạ, mời ngài cẩn trọng ngôn từ.” Vân Khuynh khẽ cười nói: “Bản lĩnh gán ghép quan hệ lung tung này của ngài, vẫn đừng nên tùy tiện lấy ra thì hơn.”
Ý vị châm chọc mười phần.
“Cô!” Sharina trừng mắt.
Vân Khuynh lại nhướng mày, bổ sung: “Bất kể là đối với tôi, hay là người, của, tôi.”
Nàng nói, đồng thời đứng yên trên đài, rốt cuộc cũng chuyển mắt liếc nhìn người nào đó dưới dài một cái.
Chợt phát hiện ——
Mạc Sâm vốn dĩ vẫn luôn ngồi ngay ngắn lại vừa lúc đứng lên.
Khoảng cách giữa hàng ghế đầu và sân khấu rất gần, lúc này, người đàn ông tiến lên vài bước, lát sau, đã tới mép sân khấu.
“Xuống đi.” Hắn nâng mắt lên, một đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Vân Khuynh, nhàn nhạt thốt ra hai chữ.
Nàng hơi ngừng một lát, vẫn cất bước lại gần, nhẹ cúi người xuống.
Thấy thế, ánh mắt Mạc Sâm u ám, lại duỗi tay ra.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên.
Được rồi.
Tuy vốn dĩ muốn khôi phục hình dáng nữ cho “Tình địch” một bài học, thuận tiện cho vị này một sự “Kinh hỉ”.
Nhưng nếu hắn đã kiên trì như thế, vậy thì đi thôi.
Dù sao thì, ai bảo nàng… Sủng hắn làm chi?
Vân Khuynh nghĩ, trong mắt xẹt qua ý cười.
Giây tiếp theo, nàng nắm lại tay Mạc Sâm, một tay đặt lên vai hắn, đang muốn trực tiếp nhảy xuống sân khấu ——
Sharina lại đột nhiên hô lên: “Khoan đã! Cô không được đi! Tôi muốn so đấu với cô!”
——————
Tiểu kịch trường:
Công chúa Shakima: Không được đi! So đấu so đấu ( gây sự gây sự ′⌒")
(Dương: Đừng hỏi tui tại sao công túa đổi tên, hỏi tác giả ấy)
Khuynh Khuynh:… ( vốn định thả cho cô một con ngựa ┑( ̄ ̄)┍)
Người nào đó:… ( còn không mau đi. Vợ mặc nữ trang không muốn cho người khác xem  ̄ヘ ̄)
Chúng thuộc hạ:??? ( nam giả nữ trang? Cô gái thần bí? Song sinh?… Dấu chấm hỏi đầy trời)