NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (40)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mạc Sâm muốn mặc áo cưới để kết hôn!
Lần này thật sự là long trời lở đất.
Mọi người trong giới đều kinh ngạc khó hiểu, nhưng cũng sinh ra chút chờ mong bí ẩn.
Nếu là sự thật… Thì vì có thể chứng kiến một màn này, hôn lễ này thề sống chết cũng phải tham dự!
Tóm lại, nhất thời trong giới sóng ngầm kích động.
Hận không thể lập tức tham gia hôn lễ của hai vị đại lão, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…
Còn hai đương sự ——
Lúc này, đang tiến hành giai đoạn “Hạ sính lễ”.
“…Chính là mấy thứ này, thế nào?”
Vẫn là phòng hội nghị Mạc gia, Vân Khuynh mang theo một đám người tới cửa, sau khi bảo Ngũ Vi tuyên đọc xong danh sách sính lễ mới cười nói.
Mạc Sâm vẫn khí định thần nhàn ngồi trên ghế, nhưng đám người Mạc gia phía sau hắn, vẻ mặt như muốn nứt ra.
Trong không khí im lặng quỷ dị.
Một lát sau, là Mạc Nhất lắp bắp nói: “Thứ, thứ cuối cùng, thật sự là, là…”
Anh ta nói, ánh mắt không khỏi chuyển qua Ngũ Vi, còn mang theo chút nghi vấn không thể tin nổi.
“Yên tâm, không đọc sai đâu.” Ngũ Vi tức giận liếc anh ta một cái: “Chính là áo cưới.”
Người Mạc gia: “…”
Chính là áo cưới mới đáng sợ đó!
Chuyện này lỡ như không cẩn thận, lão đại sẽ biến thành “Xuất giá” thì cũng thôi, thế mà, thế mà còn phải mặc áo cưới!?
Trời ạ!
Đều do bọn họ không quản địa bàn cho tốt…
Trong lúc nhất thời, một đám bộ hạ Mạc gia trở thành “Người nhà mẹ đẻ” chỉ cảm thấy trong lòng khổ không thể tả.
Không ít người chuyển ánh mắt lên người Mạc Sâm, mong mỏi lão đại nhà mình xoay chuyển tình thế.
Giây tiếp theo, rốt cuộc chính chủ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người đã mở miệng.
“Khuynh Khuynh.”
Môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên, gọi tiểu hỗn đãn đối diện kia đang cười đắc ý cười kia một tiếng: “Anh nhớ rõ, trong tiền đặt cược không có chuyện mặc áo cưới này.”
“…Phải,” nghe vậy, mặt ngoài Vân Khuynh trầm ngâm một lát, khóe môi lại cong lên độ cung không có ý tốt: “Nhưng mà, lấy chồng đương nhiên phải mặc áo cưới chứ.”
Nàng nói, lại nhướng mày, khích tướng: “Hơn nữa lúc trước tiền đặt cược định gả cưới chính là Mạc gia chủ đưa ra. Bây giờ anh đã thua, chẳng lẽ muốn quỵt nợ sao?”
Không sai.
Mạc Sâm thua.
Tuy rằng ngay từ đầu, Mạc gia chiếm được một chút ưu thế.
Nhưng sau tai nạn trên biển kia, “Hắc Hồ” được cứu trước một bước, sau đó, lúc hợp tác với Mạc gia tìm kiếm hai người, cũng không quên càng nhanh chóng thu nạp thế lực.
Vì thế...
Sau khi hai người trở về, tình thế đã nghịch chuyển.
Cuối cùng, vì chênh lệch một nhà, nên Mạc Sâm thua trận đánh cuộc.
Nếu đã đạt được cơ hội này, Vân Khuynh đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Thế nào?” Nàng hỏi, lại đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cằm của Mạc Sâm phía đối diện, cúi đầu áp xuống.
Hoàn toàn là tư thái ác bá ép buộc mỹ nhân.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mạc Sâm ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt mỉm cười lại dấu diếm chờ mong của tiểu hỗn đản này, rõ ràng nên tức giận vài phần, nhưng trong lòng vẫn khẽ động.
“…Anh mặc.” Giây lát, hắn nhàn nhạt, lại thật sự đồng ý.
Người Mạc gia: “…”
Người Hắc Hồ: Lão đại cao tay!!!
Lúc này, tâm tình của hai bên hoàn toàn bất đồng.
Vân Khuynh lại hơi kinh ngạc nhướng mày, không ngờ người đàn ông này lại sảng khoái đáp ứng như thế.
Nhưng, khi nàng nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy kia, thoáng chốc đã hiểu rõ.
Suy cho cùng, là anh ấy sủng mình mà thôi…
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh không kiềm được cong khóe môi: “Ngoan.”
Nàng ấm áp nói, vỗ vỗ sườn mặt của Mạc Sâm, trong lòng lại hiện lên một kế hoạch hoàn toàn trái ngược.
*
Nửa tháng sau, rốt cuộc cũng đã đến hôn lễ của hai người.
Trong giáo đường.
Khách khứa may mắn được mời đều ân cần mà tới, vừa ôm ý định nịnh bợ, vừa giấu diếm chút tâm tư xem kịch vui.
Song, khi đôi tân nhân đi qua trước mặt bọn họ, hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bởi vì —— quả thật có một bên mặc áo cưới, nhưng lại không phải Mạc Sâm.
Ngược lại, vị này mặc một bộ âu phục màu đen, nắm tay "cô dâu"/ "chú rể" đang mặc áo cưới màu trắng kiểu cổ?… Chậm rãi đi tới trước bục tuyên thệ.
Rất rõ ràng, người mặc áo cưới là Vân Khuynh.
Chỉ là, khăn voan che đậy dung nhan của nàng, lại mông lung hơn nhiều so với kiểu dáng thông thường.
Lờ mờ, mọi người chỉ có thể đại khái trông thấy dáng người xinh đẹp được bao bọc của Vân Khuynh, nhưng không cách nào nhìn được toàn cảnh.
Đương nhiên, tuy là như thế, cũng đã đưa tới không ít lời tán thưởng và suy đoán ——
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Dù không thấy rõ, nhưng quả thật rất đẹp!”
“Ừ, chẳng lẽ chuyện Lăng thủ lĩnh nữ cải nam trang là… Sự thật?”
“Tôi nói mà, sao có thể là Mạc gia chủ mặc áo cưới chứ? Luận trên dưới… Khụ…”
…
Trong lúc nhất thời, khắp nơi xì xào không dứt.
Nhưng, những âm thanh ồn ào này lại không hề lọt vào tai hai vị chính chủ.
Lúc này, cha xứ tuyên đọc lời thề.
Vân Khuynh và Mạc Sâm nhìn nhau, trong mắt, trong lòng… Đều chỉ có nhau.
Sau đó, lần lượt tuyên thệ lời hứa kiếp này.
Sau hai câu “Con đồng ý” trịnh trọng, tiếng chúc phúc vỗ tay vang vọng toàn trường, hai người lại không trao đổi nhẫn theo quy trình.
Trong chớp nhoáng.
Hắn xoay người, đột nhiên vén khăn voan của nàng lên, tại góc độ mọi người không thể nhìn đến, khẽ hôn xuống.
Hai làn môi chạm vào nhau, không giống như nhiệt liệt thường ngày, nhưng lại có một sự ngọt ngào khác biệt.
Chỉ một chút, vừa chạm vào đã tách ra.
Nụ hôn kiểu Pháp ngây thơ như vậy…
Nháy mắt khi tạm dừng, Vân Khuynh nâng mắt lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm đang mỉm cười kia.
Lúc này, hai người đều bị khăn voan trùm lại, tựa như hình thành một thế giới nhỏ, hoàn toàn ngăn cách với khách khứa bên ngoài, lén lút chia sẻ phần thân mật này.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng cong môi cười, bỗng dưng nhón chân, cắn lên khóe miệng người đàn ông.
Ánh mắt Mạc Sâm tối sầm, vừa định gia tăng nụ hôn này…
Vân Khuynh lại cố ý học theo hắn như vừa rồi, nhanh chóng rời khỏi.
Sau đó, từng chút, lại từng chút…
Những nụ hôn nhẹ, phảng phất như cùng tiết tấu với nhịp tim.
…Không coi ai ra gì mà ngọt ngào, cứ như vậy tiếp tục trong âm thanh ủng hộ của mọi người.
Cho đến vài phút sau, Mạc Sâm mới rút đầu ra khỏi mạn sa của Vân Khuynh, lại cực kỳ cẩn thận phủ lại cho nàng.
Chúng khách khứa: “…”
Dục vọng chiếm hữu cỡ này, đúng là có một không hai…
Không ít người nhất thời chửi thầm trong lòng.
Lại không ngờ, giây tiếp theo, biến cố phát sinh ——
Chỉ thấy Mạc Sâm chuyển hướng về phía cha xứ, nói vài câu, sau đó… Liền dắt tay Vân Khuynh, lui xuống.
Thấy thế, hầu hết khách khứa đều kinh ngạc.
“Này…”
“Không phải vẫn chưa trao đổi nhẫn à?”
…Đương nhiên, e ngại đây là hôn lễ của hai đầu sỏ hắc bang, mọi người đều chỉ thấp giọng nghị luận, cũng không dám trực tiếp nói ra nghi vấn.
“Chư vị tạm thời đừng nóng nảy.”
Giây lát, Ngũ Vi mặc trang phục phù dâu đứng dậy, mỉm cười nói: “Nghi thức vẫn chưa kết thúc.”
Vài câu nói đã ổn định tình hình.
Vì thế, mọi người đều đứng trang nghiêm chờ đợi.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc đôi tân nhân cũng lục tục trở về ——
Chỉ là…
Lúc này đây, Vân Khuynh xuất hiện trước lại thay một thân âu phục màu trắng, khóe môi hơi nhếch, vô cùng ngạo nghễ soái khí.
Nàng đến trước bục tuyên thệ, đứng yên.
!?
Lúc này, đám khách khứa đều cả kinh: Lăng thủ lĩnh đã đổi lại trang phục chú rể? Vậy…
Một suy đoán đáng sợ xẹt qua trong đầu bọn họ.
Không, không thể nào…
Nhưng giây tiếp theo, trước mắt bao người ——
Khúc quân hành hôn lễ phát ra lần thứ hai, lão quốc vương Windsor xuất hiện ở cửa, đang dắt tay, lại là…