Vân Khuynh nhấc mắt, ngoài ý muốn liếc cô ta một cái, còn câu chất vấn kia, nàng mắt điếc tai ngơ.
Rốt cuộc……
Mình đã ký hợp đồng rồi.
Cho dù vị ‘khí vận chi nữ’ này có làm thế nào, hẳn cũng không vượt qua nàng được đi.
Liên Thi Ngữ nhìn thấy bộ dáng khinh thường của Vân Khuynh khi nhìn mình, tức khắc nổi giận.
“Hừ. Đoàn phim của đạo diễn Tưởng, không phải nơi mặt hàng nào cũng có thể tới! Bất kể cô làm thế nào trà trộn vào được, cũng nên nhân lúc còn sớm cút đi!”
Một bên, Chu Bình Lâm cũng hát đệm: “Không sai, tôi và cậu tôi rất phiền loại người dựa vào quan hệ…”
Gã một bên nói, một bên đánh giá Vân Khuynh, trong lòng ngứa ngáy —
Hắc. Tư sắc này, so với Thi Ngữ còn hơn vài lần.
Nghĩ vậy, gã lại bắt đầu chém gió: “Cô! Nếu cô muốn vớt một vai phụ, đến đây cho anh Chu xem một chút…”
“Anh Chu!” Nhưng mà, không đợi Chu Bình Lâm nói xong, Liên Thi Ngữ nhận ra ý định của gã không đúng vội ngắt lời.
Tiếp theo, cô ta quay đầu, chu miệng: “Anh phải làm chủ cho Thi Ngữ!”
Nói, Liên Thi Ngữ còn giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều tựa như tức giận.
“Ai,” Chu Bình Lâm bị tiểu mỹ nhân trừng như vậy, nửa người tê dại, trong lòng rồi lại không khỏi thầm than —
Bạn gái Tống Trần Trạch, cũng thật câu nhân!
Hơn hai tháng quay chụp này, mình không biết có thể có đoạn tình duyên với tiểu yêu tinh này không…
Tóm lại, nghĩ thế nào, cô ta quan trọng hơn nhiều so với tiểu minh tinh bất nhập lưu đột nhiên xuất hiện kia.
Suy nghĩ đến đây, Chu Bình Lâm liền từ bỏ chút tâm tư với Vân Khuynh.
Gã lập tức bày ra bộ dáng cao giá, vẫy tay với nhân viên công tác đoàn phim.
“Tiểu Vương! Lại đây, có chuyện gì thế này? Đoàn phim của tôi là nơi ai cũng có thể vào sao, hả?
Trợ lý họ Vương kia vừa chạy tới, Chu Bình Lâm liền mắng liên hồi, cực kỳ vênh váo tự đắc.
” Không phải…” Trợ lý Vương cúi đầu, càng nghe càng mất kiên nhẫn, rốt cuộc, lấy hết can đảm đánh gãy lời gã: “Anh Chu, anh đang nói chị Cố?”
“Cái gì mà chị Cố?” Chu Bình Lâm đang chìm đắm trong ánh mắt sùng bái của Liên Thi Ngữ, cả người lâng lâng. “Cô ta chỉ là cọng hành…”
Nhưng, không đợi gã nói xong lời châm chọc, một giọng nói cứng cáp đã xen vào —
“Cô ấy là nữ chính tôi chọn!”
Tưởng Trịnh nghiêm mặt, xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiện trường lặng im nháy mắt.
Giây tiếp theo.
“Không! Không có khả năng!”
Liên Thi Ngữ thét chói tai.
Vân Khuynh nhìn cô ta sắc mặt tái nhợt, hơi cười nhạt.
Ý cười kia dừng trong mắt Liên Thi Ngữ, chói mắt vô cùng.
Cô ta lo sợ không yên kéo ống tay áo Chu Bình Lâm: “Anh Chu, anh nói đạo diễn Tưởng đã chọn em rồi mà…”
Chu Bình Lâm cũng luống cuống: “Cậu, chúng ta đã thương lượng xong rồi…”
“Đánh rắm!”
Lời của gã còn chưa xong, Tưởng Trịnh đã cả giận quát.
“Chu Bình Lâm! Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Tôi định vai chính, khi nào cần thương lượng với cậu?!”
“Không,” Mặt béo Chu Bình Lâm vặn thành một đoàn: “Cậu…… Không, đạo diễn Tưởng, cháu không phải có ý đó.”
Gã hoang mang lo sợ, không khỏi ấp úng nói: “Nhưng Tinh Quang là nhà đầu tư a……”
Không nghĩ tới, dứt lời, người trong đoàn phim, đều quỷ dị nhìn gã.
“Phó đạo diễn Chu còn không biết?”
Cuối cùng, vẫn là Vân Khuynh “hảo tâm” mở miệng.
Nhưng lúc này. Ánh mắt nhìn phía hai người Chu, Liên hai người, tựa mới vừa rồi bọn họ nhìn về phía mình vậy —
Châm chọc không sai biệt.
“Nhà đầu tư bộ phim này, đã thay đổi.”
“Cái gì!”
Cái này, làm mặt béo của Chu Bình Lâm trắng bệch.
Gã quay đầu thấy bộ dáng hốt hoảng của Liên Thi Ngữ, nghĩ đến những gì mình cam đoan với bên Tinh Quang, trong lòng khẩn trương.
Cái khó ló cái khôn, gã bỗng dưng bật thốt lên.
“Đạo diễn Tưởng, người đã tới rồi… Kia, vai Hồng Phương gì đó còn chưa chọn được ai đi.”
“Nếu không, để cô ấy diễn vai này?”
*
Dưới sự khuyên bảo tận lực của Chu Bình Lâm, cuối cùng Liên Thi Ngữ vẫn được ở lại đoàn phim.
Tuy Tưởng Trịnh vô cùng thất vọng với thằng cháu họ này, nhưng, vẫn ít nhiều để ý đến tình cảm thân thích.
Chỉ là, với Liên Thi Ngữ mà nói, ở lại, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trước nói đến nhân vật cuối cùng cô ta vớt được — Hồng Phương.
Hồng Phương là đối thủ cạnh tranh của Điệp Ảnh ở giới điện ảnh, nhưng lại không có thực lực, dựa vào giao dịch da thịt giao dịch trèo lên. Cô ta vì quyền thế tài phú trà trộn trong quân Hán gian, cuối cùng, chết không minh bạch trên giường khách làng chơi.
Có thể nói, nhân vật này tuy có đất diễn, lại cực dễ gây thù. Bởi vậy, không có diễn viên đứng đắn nào muốn diễn vai này.
Cho dù là của đạo diễn Tưởng, nhưng loại người này, ai nhận, đều bất lợi cho hình tượng sau này trong ngành điện ảnh.
Hơn nữa, vai diễn Hồng Phương này, yêu cầu với kỹ thuật diễn không cao. Vốn dĩ, Tưởng Trịnh muốn dùng một diễn viên quần chúng chắp vá vào.
Nhưng, có “đề cử” của Chu Bình Lâm, vai diễn này hoa hoa lệ lệ rơi xuống trên đầu Liên Thi Ngữ.
Chuyện này, làm Liên Thi Ngữ ôm hận cắn răng.
Nhưng mà, chuyện càng khiến cô ta hỏng mất còn ở phía sau —
Địa điểm quay chụp là ở một trấn cổ hẻo lánh, yêu cầu khi quay phim của Tưởng Trịnh lại rất khắc nghiệt, ngay cả diễn viên muốn tự liên lạc với bên ngoài cũng không cho!
Mà trước khi Liên Thi Ngữ đến đoàn làm phim, có “nhắc nhở” của Chu Bình Lâm, ngay cả di động cũng không mang, tưởng bày ra bộ dáng nỗ lực đóng phim trước mặt Tưởng Trịnh.
Không ngờ, tới bây giờ, cô ta vội vã muốn báo tình huống với Tống Trần Trạch, lại không có cách nào.
Lúc này, cô ta cũng chỉ có thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất — Chu Bình Lâm.
Đêm khuya.
Liên Thi Ngữ gõ vang cửa phòng Chu Bình Lâm cửa.
“Anh Chu. Anh mau đến giúp em……”
Mà Chu Bỉnh Lâm bên này, tuy ban ngày mười phần kinh hoảng, cậu dường như thất vọng tột đỉnh với mình. Nhưng mình vẫn là phó đạo diễn không phải sao. Vì thế bây giờ gã đã lấy lại hào khí.
Đương nhiên, nếu gã biết đây là lần cuối cùng Tưởng Trịnh dùng gã, chỉ sợ sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Chỉ tiếc, gã không biết.
Bởi vậy, lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, Chu Bình Lâm nhìn tiểu mỹ nhân quần áo đơn bạc mò tới cửa, bụng nóng lên, trên mặt béo không khỏi hiện lên tươi cười láu cá.
“Thi Ngữ a. Yên tâm đi, bên lão Tống cùng Tinh Quang, anh sẽ giải thích cho em……”
Nói, gã vươn bàn tay đầy mỡ, lơ đãng sờ soạng eo Liên Thi Ngữ một phen.
“Làm phiền anh Chu.” Tươi cười trên mặt Liên Thi Ngữ có chút miễn cưỡng, lập tức lùi người lại.
Kỳ thật, vốn dĩ cô ta muốn mượn điện thoại của Chu Bình Lâm, nhưng xem biểu hiện của đối phương, lại không muốn nhiều lời.
“Nhất định phải giúp em nói rõ ràng với Trần Trạch a!”
Lời này, lại không khỏi mang theo ý vênh mặt hất hàm sai khiến.
Nói xong, Liên Thi Ngữ cũng không đợi Chu Bình Lâm phản ứng, lập tức cáo từ.
Hơn nữa, đầu vừa quay đi, liền trợn trắng mắt.
Phi!
Tên mập chết tiệt! Nếu không phải tại lời cam đoan giả dối của gã, cô ta có thể tới nông nỗi này sao?
Mình là Tiểu Thiên Hậu giới ca sĩ!
Đầu heo kia cũng xứng mơ mộng hão huyền?
Liên Thi Ngữ oán hận.
Mà cô ta không thấy được —
Phía sau, sắc mặt Chu Bình Lâm sắc mặt cũng trầm dưới.
Con nhỏ này, còn dám sai sử gã?
Nói rõ ràng với Tống Trần Trạch, tao nhổ! Vậy chỗ tốt của gã đều ngâm nước nóng hết à?
Vẫn là chờ quay chụp xong, chính cô ta tự đi giải thích.
Dù sao trước đấy gã chỉ hứa trên miệng, ai có chứng cứ?
Trong phòng ngoài phòng, hai người hai tâm tư khác nhau tách ra.
Mà trong góc.
Vân Khuynh dựa bên khung cửa, lẳng lặng xem xong tiết mục này.
Cho đến khi bóng dáng Liên Thi Ngữ biến mất, nàng mới vào phòng.
Một cây đàn cổ, lẳng lặng nằm ở mép giường. Trong nhà đơn sơ mà trống vắng, lạnh lẽo.
Nàng tiến lên, tùy tay gảy vài nốt.
Tiếng đàn trầm thấp vang lên, thời gian khó có được yên tĩnh, không cần ‘thôi miên’ cho người nào đó, Vân Khuynh lại cảm thấy khó đi vào giấc ngủ.
…… Nàng có phải có bệnh hay không?
Vân Khuynh thầm thở dài, ngày mai, đoàn phim liền chính thức mở máy.
Nhưng, “Tần Sâm” còn chưa nhập tổ.
Người đàn ông kia, rốt cuộc có nhận hay không?
*
Hôm sau.
Sáng sớm Vân Khuynh đã tới phim trường.
Nhân viên công tác trong ngoài đều vội vàng, nhưng có không ít người đang tụ tập vào một chỗ.
Nàng tùy tay kéo lại một người: “Làm sao vậy?
“A? Hình như là nhân vật cuối cùng nhập tổ!”
Vân Khuynh khựng lại, “Tần Sâm”?
Là hắn sao……
Lúc này, đám người tản ra, thân ảnh một người đàn ông ánh vào mi mắt.
“Trời ơi, thế nhưng là Cố Ảnh Đế!”