TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (23)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌝🌝🌝🌝🌝🌝🌝🌝🌝🌝🌝🌝🌝
Vứt bỏ em là vì ai?”
Chợt thấy người đàn ông trầm thấp cười: “Có hợp tác với tập đoàn Bạch thị thôi mà.”
Nghe vậy, ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe: “Bạch thị?”
“Ừ.” Chu Thiệu Kiêu đáp lời, giơ tay giúp nàng sửa sang lại sợi tóc đang rũ xuống.
Lại thấy nàng cong môi lên, ý vị không rõ nói: “À? Vậy anh… nhớ cẩn thận nha.”
Ánh mắt người đàn ông hơi ảm đạm, khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, hắn bất chợt tiến lên vài bước, ôm Vân Khuynh qua, in một nụ hôn lên trán nàng.
“Anh sẽ.”
Chu Thiệu Kiêu thân mật ôm lấy nàng, rũ mi mắt xuống, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng.
Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, giây phút đó, nàng nhanh chóng kéo khẩu trang xuống, nhón chân.
… Ở bên môi hắn nhẹ nhàng cắn một cái.
Sau đó, trước khi người đàn ông kịp phản ứng lại, Vân Khuynh đã nhanh chóng “Trang bị” như cũ, sau đó ghé sát tai hắn thì thầm.
“Vậy… Sáng mai nhớ đến đúng giờ đó.” 9:00 sáng mai, chính là lúc diễn ra trận chung kết.
“…Được.”
Chu Thiệu Kiêu ngừng lại, nhàn nhạt đồng ý, nhìn cặp mắt phượng giảo hoạt kia, cảm thấy đầu ngón tay hơi ngứa ngáy.
Nhưng chung quy hắn cũng không có làm gì, chỉ là tăng thêm lực đạo giam cầm, lẳng lặng ôm lấy nàng.
Cho đến sau một lúc lâu, Chu Thiệu Kiêu mới buông lỏng người ra: “Lên máy bay đi.”
Vân Khuynh cũng lưu loát rời khỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Em đi trước nha… Mọi chuyện cố lên.”
Một câu cuối cùng, theo cái xoay người của nàng rơi xuống, ý vị thâm trường.
Trước nơi đăng ký, Vân Khuynh lại lần nữa quay đầu lại, mặt mày giãn ra cười tươi sáng với người yêu nhà mình.
Nháy mắt đó —-
Dư quang của nàng lại đang liếc đến vài ánh mắt lén lút trong góc.
… A.
Hơi hạ mắt, khóe môi Vân Khuynh gia tăng độ cong, cười đến…Quỷ quyệt.
Tại chỗ, dáng người đĩnh bạt của Chu Thiệu Kiêu đứng yên, vẫn yên lặng nhìn về phía nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, chạm phải nhau xa xa trên không trung.
Ăn ý giao hội chỉ trong một giây.
Giây lát sau, hai người lại giống như đôi tình nhân bình thường nhất, vẫy tay tạm biệt.
… Cho đến khi thân ảnh của Vân Khuynh biến mất, Chu Thiệu Kiêu mới xoay người, mang theo thủ hạ rời khỏi sân bay: “Đi thôi.”
Trong một góc bí ẩn, lại có người móc di động ra.
“Mục tiêu đã rời khỏi sân bay, không có dị động, hẳn là không phát hiện ra… Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch.”
“… Đã rõ.”
Ngoài ngàn dặm, gã đàn ông mang bộ mặt chất phác trả lời, sau khi ngắt máy, vẻ mặt ngưng trọng.
Người này… chính là Lý Khải Vĩ.
Lúc này, gã đứng ở phía xa, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu: “Mẹ nó!”
Lại nói tiếp, chính mình vốn dĩ chỉ muốn nghe ngóng một chút tình báo, kiếm một khoản, lại không ngờ ——
Hai cha con Chu gia mặt ngoài văn nhã kia, tâm lại tàn nhẫn như thế, vậy mà lại muốn trực tiếp dùng mạng người đề giải quyết mọi chuyện…
Lý Khải Vĩ hung hăng cắn răng một cái, lại nghĩ tới Quan Vũ Phỉ đã cuốn gã vào mớ phiến toái này, trong ánh mắt hiện lên vẻ oán trách.
Thật ra gã cũng không muốn làm, nhưng… Đối mặt với lợi dụ và uy hiếp, sao có thể an toàn thoát thân!?
Dù cho Chu thị sắp đổ, nhưng người ta muốn đối phó với một nhân vật nhỏ như mình cũng vẫn rất dễ dàng!
Huống chi…
Nhắm mắt, Lý Khải Vĩ nhớ lại cảnh tượng gặp mặt hôm qua ——
Hai cha con Chu gia kia hứa hẹn, sau khi chuyện thành, nhất định sẽ không còn liên quan gì với gã nữa. Đương nhiên, còn sẽ cho thêm một khoản tiền, đưa mình ra nước ngoài…
Nghĩ vậy, trong lòng Lý Khải Vĩ không khỏi rung động.
Tính toán một chút… Liều mạng lần này, cuộc sống tương lai sẽ vô lo!
Rốt cuộc, trong lòng gã xoay chuyển, nháy mắt đã có quyết định.
Giây tiếp theo, chợt nghe được một giọng nam trung khí mười phần vang lên: “Tiểu Vĩ, xuất phát đi.”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Là gia chủ Bạch thị, Bạch Bác Nhiên chính trực trung niên, dưới sự hộ tống của mấy trợ lý, mới vừa đi ra từ công ty.
“Được, gia chủ.” Lý Khải Vĩ vội chất phát tươi cười, ân cần mở cửa xe cho ông.
…Sau một lúc lâu.
Trước nhà hàng Hồng Phong, Bạch Bác Hiên tới trước, cười đón Chu Thiệu Kiêu đến sau vào.
Tài xế hai bên và một đám vệ sĩ, riêng biệt đứng ở bãi đỗ xe chờ đợi.
Nhân lúc này, Lý Khải Vĩ lập tức tranh thủ móc ra di động ra, gửi ám hiệu.
Chỉ qua một lát.
Có mấy người bộ dạng khả nghi xuất hiện trước xe Chu Thiệu Kiêu, dẫn hết tất cả mấy vệ sĩ và tài xế đi.
Thấy bốn bề vắng lặng, Lý Khải Vĩ cẩn thận quan sát một lát, canh chuẩn thời cơ, lặng yên tiến lên…
Mấy tiếng sau.
Bạch Bác Hiên và Chu Thiệu Kiêu bàn xong việc hợp tác từ nhà hàng đi ra, sau khi tạm biệt, từng người lên xe rời đi.
… Cùng thời khắc đó, ngoài ngàn dặm.
Chu trạch.
Trong phòng khách, có mấy người đang nôn nóng chờ đợi kết quả.
“Sao rồi?”
Chu Tuấn Vũ vẫn nôn nóng tới lui như cũ, còn Quan Vũ Phỉ lại gắt gao cắn môi, lẳng lặng ngồi yên một bên.
Trên sô pha, Chu Triển Bình suy sút ngã ngồi, không nói lời nào. Còn Ninh Tâm Nguyệt lại mặt đầy lo lắng ngồi theo bên cạnh.
Hiển nhiên mỗi người một vẻ.
Trong không khí một mảnh vắng lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút; không khí thấp thỏm khẩn trương càng thêm tràn ngập…
Cho đến khi —— tiếng chuông điện thoại dồn dập đột ngột đánh vỡ im lặng.
“Đinh linh —— đinh linh ——”
Lúc này mọi người đều chấn động.
Đình trệ một lát, vẫn là Chu Tuấn Vũ cầm lấy ống nghe.
Ngay sau đó, hắn ta lại nghe được một giọng thông báo lồng lộng run run truyền đến.
“… Đắc thủ rồi… Quốc lộ lưng chừng núi… Vừa mới xảy ra tai nạn giao thông…”
Thoáng chốc, Chu Tuấn Vũ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ kinh hỉ buột miệng thốt ra: “Thật sao!?”
…
Sau một lúc lâu, hắn ta gác điện thoại, hai mắt hưng phấn tỏa sáng.
“Thành công rồi…?” Ninh Tâm Nguyệt chần chờ hỏi, vẻ mặt thấp thỏm.
Chợt thấy con trai khẳng định gật gật đầu.
Một khắc kia, trong lòng chủ mẫu Chu gia đương nhiệm này buông lỏng, trên mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ rốt cuộc cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Một bên, trên mặt Quan Vũ Phỉ cũng nổi lên ửng hồng mất tự nhiên, thậm chí trong mắt còn lóe lệ quang, hơi quá vui mừng mà cảm khái muốn khóc.
Chỉ có Chu Triển Bình nghe vậy, vẫn như cũ dại ra nhìn thẳng phía trước, trong ánh mắt vẩn đục toát ra một chút thống khổ.
Thấy thế, Chu Tuấn Vũ âm thầm nhíu mày, vội kéo tình nhân, lại đề nghị nói.
“… Ba, mẹ. Lần này có thể vượt qua nguy cơ, ít nhiều nhờ có Vũ Phỉ. Hiện giờ mầm tai hoạ lớn nhất đã được loại bỏ, chuyện giải quyết hậu quả còn lại không chỉ một hai ngày. Nhưng thật ra ngày mai chính là trận chung kết của Vũ Phỉ, chi bằng… Chúng ta thả lỏng một chút, cùng đi Paris cổ vũ cho cô ấy, được không?”
*
Chiều hôm nay, đêm trước trận chung kết.
Trước viện ca kịch Paris, Vân Khuynh lại lần nữa “Ngoài ý muốn” đụng phải người nào đó.
Lần này vẫn là Chu Tuấn Vũ mở miệng trước.
“Phương tiểu thư… Không, chị dâu… Sao lần này anh cả không đến đây cùng cô?”
Hắn ta cười tuấn nhã chào hỏi, so với lần trước, lần này “Tôn xưng” lại gọi đến vô cùng có thành ý. Chỉ là trong đó lại vô cớ toát ra ý vị quỷ dị, sinh một loại cảm giác không có ý tốt.
Đương nhiên… Luận về công phu mặt ngoài, Chu Tuấn Vũ vẫn rất đúng mực.
Còn Quan Vũ Phỉ lại thân mật kéo cánh tay hắn ta, cúi đầu, làm một khuê tú e lệ yếu đuối.
Còn có vợ chồng Chu Triển Bình và Ninh Tâm Nguyệt, phong độ mười phần nắm tay đứng phía sau.
Hai “Trưởng bối” này dường như vô cùng vừa lòng đối với cặp đôi nam nữ đứng phía trước, nhưng khi nhìn về phía “Con dâu cả” là nàng, ánh mắt lại cực kỳ phức tạp.
Vân Khuynh híp mắt lại, quét qua “Một nhà bốn người” hài hòa này một cái, bình tĩnh đáp trả: “Ngày mai anh ấy sẽ tới.”
“… Thì ra là thế.”
Trên mặt Chu Tuấn Vũ bừng tỉnh, trong lòng lại cười lạnh một tiếng.
Ngày mai sẽ tới?
Chỉ sợ, cả đời anh ta cũng sẽ không tới đâu!
Trong tích tắc, hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên khoái ý muốn xem kịch vui, giây lát sau, lại nhịn không được nghĩ đến ——
Nếu như…
_________
Dương: Chương này có Bug í, có nàng nào nhận ra k nè ~