Steve nhìn một nam một nữ trước cửa tù, giọng điệu thống thiết nói với người đàn ông nho nhã kia: “Các hạ…”
Giây tiếp theo.
Lại thấy đối phương cười lạnh, “Giả tạo!”
Một đấm nghiêm trọng, Steve kêu thảm ngã xuống lần nữa trên mặt đất.
Người phụ nữ mang khuôn mặt phương Đông tiến lên một bước, ánh mắt thanh lãnh quét tới.
“A!!!”
Đau đớn bén nhọn nổi lên khắp cơ thể, tựa như bị dao cứa qua, chớp mắt khiến cho gã không ngừng run rẩy lăn lộn.
Hai huyết tộc trông thấy Steve thống khổ vạn phần, trên mặt không có tí thương hại nào.
“Các hạ.”
Vài huyết tộc hầu cận đứng một bên cúi đầu dò hỏi: “Tiếp theo…”
Thì thấy người đàn ông nhăn mày: “Nghe nói gã từng ném Khuynh Khuynh vào phòng đầu giá?”
“… Đúng vậy.”
Người hầu đáp, trong mắt người phụ nữ xinh đẹp hiện lên hận ý.
“Được! Vậy đóng gói gã gửi qua đi!”
… Sau một lúc lâu.
Steve nhận đủ tra tấn ngất trên mặt đất, bị cải trang thành “huyết nô”, theo lời đưa đến phòng đấu giá.
Chờ gã, sẽ là vị chủ nhân tàn bạo nhất…
Đôi nam nữ kia đi khỏi nhà lao, vẫn cau mày như cũ.
“Khuynh Khuynh khi nào trở về?” Người phụ nữ hỏi một câu.
Đầu đám người hầu cúi càng thấp hơn, trong lòng thầm kêu khổ: “Cái này…”
Bệ hạ và điện hạ ra ngoài tiếp khách, bọn họ làm sao mà biết?
Cũng không nghĩ tới…
Lúc sinh thời, họ lại được thay bệ hạ tiếp đãi bố mẹ vợ!
… Không sai.
Hai vị này, đúng là gia chủ và chủ mẫu tiền nhiệm vừa mới tỉnh lại từ ngủ say của gia tộc Ventrue.
“Vino.”
Sở Vận thấp giọng nói với chồng một câu: “Thật không ngờ, chúng ta vừa tỉnh lại đã gặp tình huống này.”
“Vận Nhi.” Vino ôm vợ, trong lòng cũng khổ không nói nên lời.
Trăm năm trước hai người bị thương ngủ say, tự cho là đã sắp xếp tốt mọi thứ.
Kết quả, vừa mới tỉnh đã nghe thấy tin tức làm người sợ hãi ——
Con gái yêu bị chồng chưa cưới phản bội, thiếu chút nữa trở thành huyết nô.
May mà được vị kia cứu, nhưng không ngờ…
Đối phương chơi trò dưỡng thành, bảo bối nhà mình rơi vào lâu đài Lecesne.
Hai người nín thở chạy tới, lại không thể nhìn thấy con gái yêu…
Vì thế, chỉ có thể tìm Steve trút giận trước.
Tra tấn thằng cha phụ tình xong, thật vất vả tâm tình mới tốt lên, lại nghĩ đến ——
Con gái yêu trước khi ngủ say trông mới 13 tuổi đã bị người ta nhắm vào…
Hai người bỗng thấy chua xót và lo lắng.
Con gái tự nguyện thật sao? Hay là, bị ép buộc…
“Aiz.” Vino thở dài, kiên định nói.
“Chờ gặp Khuynh Khuynh rồi, nếu nó không muốn…” Cho dù là vị kia, ông cũng không lui bước!”
“Ừm.” Sở Vận đáp một câu.
Kế tiếp, hai người bắt đầu thảo luận làm sao để đối phó vị kia.
Một bên, nhóm người hầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trời ơi!
Bệ hạ, ngài còn không mau mang điện hạ về đi!
Hậu viện lâu đài cổ sắp cháy đến nơi rồi!
*
Sau khi bị chọn làm tân hoàng, Vân Khuynh bồi Nuse thuận thế đi “thăm hỏi” lãnh địa các gia tộc một phen.
Đến tận hôm nay, hai người mới chạy về lâu đài cổ.
Lúc hai người lặng yên không tiếng động chui vào phòng, thời gian đã là nửa đêm.
Lúc này đây, nàng đè hắn lên mặt kính lành lạnh.
Trong gian phòng u ám, bốn mắt giao nhau.
Cặp mắt vàng xám xẹt qua ý cười, hắn nhẹ vỗ về mái tóc đen của nàng.
“Nhóc con… Muốn làm gì?”
Thiếu nữ thuận thế chôn người vào lồng ngực của người đàn ông ——
Giữa hơi thở mát lạnh sạch sẽ, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi rượu phảng phất như có như không.
Nàng đột nhiên nheo mắt lại, liếm liếm môi: “Ngài lại cho em một ngụm đi.”
Nam tử ma mị cười nhẹ ra tiếng: “Khuynh Khuynh, em…”
Lại bị thiếu nữ đánh gãy: “Điển lễ mấy tháng sau, chẳng lẽ ngài muốn lập khế ước với trẻ vị thành niên sao?”
Dưới sự cám dỗ của việc nhanh chóng thành niên, phương pháp mang lại hiệu quả nhanh nhất đã ở ngay trước mắt.
Nàng đã không còn sức lo nghĩ xem làm vậy có khiến mình sinh ỷ lại hay không…
Thiếu nữ chỉ biết là ——
Hắn là của nàng, là người yêu của nàng, con mồi của nàng, thuốc độc của nàng.
Cho dù không chịu được thì có làm soa?
Nghĩ, thiếu nữ bỗng tránh khỏi lồng ngực hắn.
Giây tiếp theo.
Nàng vươn tay, bá đạo chặn người đàn ông lại, như con thú nhỏ cọ xát cổ hắn.
Ý đồ mười phần rõ ràng.
Rốt cuộc, trong cổ họng hắn vang lên tiếng cười nhẹ, không tiếng động mà ôm nàng càng chặt.
Trong mắt thiếu nữ chợt lóe ánh sáng đỏ, hoàn toàn chôn đầu vào cổ người đàn ông, đang muốn lộ ra răng nanh…
Nhưng, không đợi nàng nếm được mĩ vị mơ ước đã lâu, một tiếng “Phanh” lớn vang lên ——
Trong chớp nhoáng.
Hai giọng nói mang đầy quan tâm vang lên từ ngoài cửa: “Khuynh Khuynh…”
Giây tiếp theo.
Bên ngoài cánh cửa… Ba huyết tộc đột nhiên cả người cứng đơ.
Động tác của thiếu nữ ngưng lại, đóng mắt, miễn cưỡng áp chế xúc động.
Nàng không hề muốn mà buông người đàn ông ra, chậm rãi chuyển tầm mắt.
“Cha, mẹ…”
Vino và Sở Vận khó có thể tin sững sờ cạnh cửa ——
Nhìn thấy con gái đã có diện mạo 17 tuổi, tự nhiên là vạn phần vui mừng.
Nhưng không ngờ tới.
Sẽ gặp được cảnh con bé đè vị kia lên mặt kính… Bộ dáng mưu đồ gây rối, định bá vương ngạnh thượng cung.
Cảnh tượng này… hình như hoàn toàn trái ngược với cảnh bọn họ nghĩ thì phải!?
Trong lúc nhất thời, ba người trăm năm không thấy hơi xấu hổ trầm mặc…
Không khí thoáng chốc ngưng đọng.
Một lát sau.
Nuse vừa bị áp chế rất bình tĩnh tự nhiên đứng lên, gật đầu với hai “phụ huynh”.
“Nhị vị, hạnh ngộ.”
Tư thái ưu nhã không thể chê vào đâu được.
*
Bị cha mẹ bắt gặp màn ái muội, kế hoạch ăn uống của Vân Khuynh lập tức tan biến.
Nhưng mà, cũng coi như nhân họa đắc phúc…
Hai vợ chồng Vino không còn nghi ngờ chuyện của hai người nữa, thậm chí rất kỳ dị thấy vui mừng ——
Khụ.
Nhìn dáng vẻ.
Là con gái ngoan chủ động bắt được người ta nha.
“Đứa nhỏ này, giống tôi.”
Trở về phòng, Vino ôm lấy Sở Vận, nhớ lại con đường theo đuổi vợ năm đó.
“Đi ra…” Sở Vận cười đẩy ông: “Tối nay tôi ngủ với con gái.”
Nói xong, bà quay người lại, ra phòng cho khách.
Một lát sau, Sở Vận trực tiếp chặn đứng con gái trước phòng cho chủ.
Vân Khuynh: “…”
Nàng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn để mama đại nhân lôi đi.
Quay đầu lại, chỉ thấy qua khe hở cửa phòng, đôi mắt vàng xám cười như không cười thoảng qua.
… Cứ như vậy.
Những ngày trước khi đến buổi lễ đăng cơ cùng ký huyết khế, Vân Khuynh ở dưới mí mắt cha mẹ, kế hoạch ăn vụng hoàn toàn thất bại.
Rốt cuộc, đã tới ngày điển lễ.
Nuse đội vương miện, cầm lấy bàn tay được vợ chồng Vino dắt qua của nàng.
Sau đó.
Dưới sự chứng kiến của các huyết tộc cấp cao, hắn và nàng cùng rút ra tinh huyết, ký kết huyết khế cổ xưa phức tạp.
Từ đây, linh hồn vĩnh viễn ràng buộc tương liên.
Nghi thức vô cùng trọn vẹn, điều tiếc nuối duy nhất đó là… Hoàng hậu điện hạ diện mạo vẫn dừng ở năm 17 tuổi.
Khụ.
Đương nhiên, vấn đề nhỏ nhặt này, một đêm tân hôn là có thể hoàn toàn giải quyết.
*
Trong căn phòng hơi tối, giường lớn trang trí màu đỏ tươi bày chính giữa.
Bước chân Vân Khuynh hơi dừng, không khỏi nhướng mày.
Hóa ra… huyết tộc cũng dùng giường, nàng còn tưởng mình phải ngủ trong quan tài chứ?
Đang thầm phun tào, thì nghe bên cạnh vang lên tiếng cười nhẹ.
Giây tiếp theo.
Chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua.
Giây lát, tứ chi bị giữ chặt, dưới thân là chiếc giường mềm mại.
Nàng nâng mắt, trong bóng đêm, đối diện đôi mắt vàng xám của hắn.