Trong lòng Vân Khuynh nhảy dựng ——
Tuy rằng tên tiếng Trung của nguyên chủ là “Sở Vân Khuynh”, nhưng trừ cha mẹ cô ra, căn bản không có người nào biết.
Mà hiện giờ Nuse gọi nàng như vậy, chẳng lẽ…
Vân Khuynh lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt không tự giác nhiễm vài phần ý cười giảo hoạt.
“Ngài đang gọi… ai thế?”
Nuse híp mắt lại, ngữ khí nghiền ngẫm: “Gọi… một con tiểu hồ ly.”
“Ở trong mộng, mỗi một đời, nàng đều xâm nhập vào thế giới của ta.”
“Không lâu trước đây, nàng kích thích ta tỉnh dậy từ trong cơn mơ, lại giảo hoạt không chịu lưu lại thêm chút ấn tượng nào trong ý thức của ta.”
Hắn thấp giọng nói, ánh mắt khóa chặt nàng lại, không di chuyển dù chỉ chớp mắt.
Vân Khuynh lẳng lặng nhìn lại, mím môi: “Vậy, ngài có tìm thấy cô ấy không?”
Giây tiếp theo.
Bị Nuse một phen túm vào ngực.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn cúi người xuống, chậm rãi sát lại gần nàng.
Rốt cuộc, hai trán chạm nhau.
Hô hấp quấn quít.
Vân Khuynh có thể nhìn thấy độ cong bên môi người đàn ông, ma mị mà thâm trầm.
Hắn nói: “Hiện tại, ta không phải bắt được cô ấy rồi sao?”
Vì thế, nàng cũng nhịn không được cong cong khóe miệng.
Ánh mắt Nuse càng thâm, hắn duỗi tay, nhẹ vuốt ve lúm đồng tiền bên má thiếu nữ.
“Ta sẽ nhớ ra… một ngày nào đó.”
Mà nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông.
Kỳ thật, đối với hai người mà nói, ký ức cũng không còn quá quan trọng nữa ——
Bởi vì…
Bất kể bao nhiêu kiếp, bất kể có ký ức hay không, họ đều sẽ đến trước mặt nhau.
Nhưng mà, nàng biết…
Giống như bản thân không muốn bị xóa sạch ký ức, người yêu cũng hi vọng ——
Có thể khắc ghi mỗi một lần gặp gỡ của hai người.
Nếu vậy… “Em chờ ngài.”
Thiếu nữ kề sát bên tai hắn, cười khẽ ra tiếng.
Sau đó, ngay trước khi người đàn ông kịp có động tác khác, lùi lại cực nhanh ——
Sấm vang chớp giật (*), vẫn bị bắt lại.
(*) ý chỉ thời gian cực ngắn như tia chớp lóe lên rồi tắt.
Hắn hung hăng cắn môi nàng.
Giây tiếp theo.
Thiếu nữ vậy mà trả thù gặm lại một ngụm, thẳng đến khi liếm phải giọt máu chảy ra…
Nàng thỏa mãn nheo mắt lại, thẳng tắp đối diện với cặp mắt màu vàng xám, cái nhìn tựa như khiêu khích.
Hồi ức máu tươi giao hòa như bị kích thích trong chớp mắt.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, cắn nát môi đỏ của thiếu nữ…
Vì thế.
Hai người môi răng tương giao, phảng phất như đang tiến hành một hồi tranh đấu ái muội, hung ác mà mê tình.
…
Bên ngoài.
Đám người hầu mãi không thấy tiếng đáp lại đều cứng đơ ——
Tuy rằng không nhìn thấy cụ thể tình huống bên trong, nhưng mùi vị của hai loại máu tươi truyền ra rõ ràng…
Chỉ trong chớp mắt.
Đã khiến bọn họ hô hấp nặng nhọc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ——
Đây là mùi vị của huyết tộc cao giai… Áp bách đến cực hạn nhưng cũng dụ hoặc tới cực đoan.
Mà hai loại hơi thở bá đạo này đang giao hòa, càng khiến người ta miên man bất định.
Trời đất ạ!
Chẳng lẽ hai vị đang…
Nhưng mà điện hạ Celia còn chưa trưởng thành cơ mà!?
…
Tóm lại, sau một lúc lâu.
Đám người hầu rốt cuộc được gọi vào gắt gao cúi đầu, chỉ đưa tờ giấy báo tin trong tay đưa tới.
Rồi lại nơm nớp lo sợ lùi tận ngoài cửa.
Mà Vân Khuynh vẫn còn bị Nuse ấn trong lồng ngực, thấy thế, cũng chỉ có thể cười cười bất đắc dĩ.
Được thôi.
Phỏng chừng không tới nửa ngày, trên dưới lâu đài cổ, đều sẽ biết hai người làm cái “chuyệntốt” gì.
Nếu nói, bọn họ chỉ hôn nhau thuần khiết…
Chắc chả có ai tin.
“… Chuyện gì thế?”
Nàng thầm thở dài một hơi, cũng không băn khoăn nữa.
Hướng ánh mắt tới tờ giấy báo tin trong tay người đàn ông, không khỏi ngẩn ra ——
Không ngờ là thư mời tới… thịnh yến huyết tộc?
Tên người mời là mình, còn tên người gửi không ghi gì, chỉ khắc một đóa tường vi đỏ như máu.
Đồng tử Vân Khuynh co lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên “tin tức thế giới”, không khỏi buột miệng thốt ra.
“Là… vua huyết tộc tiền nhiệm?” Tường vi máu, đây là tiêu chí của vua huyết tộc tiền nhiệm.
Nuse dừng một chút, hơi ngoài ý muốn nhìn nàng, đồng ý: “Ừ.”
Trong cổ họng hắn truyền ra tia cười lạnh: “Quả nhiên là chưa chết… Giả thần giả quỷ.”
Vân Khuynh hít một hơi thật sâu.
Không tồi.
Thế giới nguyên bản, vua huyết tộc đã ngã xuống trong truyền thuyết, trên thực tế vẫn chưa bỏ mình.
Hơn nữa ông ta vẫn luôn né ở… địa bàn thợ săn vampire, yên lặng an dưỡng.
Theo ghi chép của “tin tức thế giới” ——
Trận chiến lớn bùng nổ giữa vampire và thợ săn trăm năm trước, vua huyết tộc tiền nhiệm Albert Brown, kỳ thật bắt tay giảng hòa với thợ săn, bắt đầu thành lập đồng minh.
Hai bên ký điều ước hiệp nghị: Huyết tộc hứa hẹn sẽ không tùy ý làm con người bị thương, mà thợ săn giúp huyết tộc càn quét nhưng kẻ bại hoại không tuân quy củ trong tộc.
Mặt khác, huyết tộc và thợ săn còn bắt tay hợp tác nghiên cứu, bồi dưỡng huyết tộc không hút máu mà vẫn có năng lực mạnh mẽ của huyết tộc gọi là “chủng tộc mới”…
Lại không ngờ.
Ngay lúc định bắt đầu hợp tác, những huyết tộc bất mãn gây khó dễ từ giữa, khơi mào mâu thuẫn hai bên.
Cuối cùng, hợp tác tan vỡ, còn nổ ra đại chiến.
Thẳng đến khi trận chiến sắp kết thúc, Albert bị thương nặng mới phát hiện ra chân tướng sự việc, cùng với thợ săn bình tĩnh giải thích về kẻ châm ngòi ly gián.
Nhưng, e ngại thực lực của kẻ châm ngòi quá mạnh mẽ, cuối cùng ông ta chỉ có thể giả chết thoát thân, ẩn trong địa bàn minh hữu, chờ đợi khi nào vết thương tốt hơn thì sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện…
Trăm năm sau…
Cháu gái của minh hữu năm xưa, phát hiện ra quan tài của Albert… Đó chính là “khí vận chi nữ” Alice.
Kỳ thật, cô ta chính là nhóm “chủng tộc mới” đầu tiên được bồi dưỡng ra.
Mẹ cô ta uống một lượng dịch năng lượng được chế ra từ máu tươi của huyết tộc, sinh ra cô ta.
Đương nhiên, thí nghiệm không thành công.
Alice vẫn chưa có thực lực của huyết tộc.
Nhưng, trong máu tươi lại chứa đựng lượng năng lượng phong phú, có thể nói là thuốc đại bổ với huyết tộc.
Albert bị thương nặng gặp cô ta, mới đầu muốn hút khô, cuối cùng lại bị sự thiện lương của cô ta làm cho cảm động.
Cuối cùng, ông ta buông tha Alice, lựa chọn cái chết, cũng để Steve kế thừa sức mạnh của mình…
Cũng chính là sau khi chuyện này xảy ra ——
Alice và Steve cùng nhau phá giải “âm mưu động trời”, hòa giải mâu thuẫn của thợ săn và huyết tộc, cuối cùng đi tới thắng lợi.
Nghĩ tới đây, Vân Khuynh chỉ cảm thấy có chút vi diệu.
Khụ.
Kỳ thật, cái gọi là “hợp tác”, cũng chẳng vĩ đại như “tin tức thế giới” miêu tả.
Trong ghi chép lịch sự của gia tộc Ventrue ——
Vua huyết tộc tiền nhiệm sau khi lên ngôi thế lực không ổn.
Vì diệt trừ phe đối đầu, lão mới lựa chọn hợp tác với thợ săn, tàn sát không ít cái gọi là “kẻkhông tuân thủ quy định”.
Sau đó, kế hoạch gọi là “chủng tộc mới” kia, đều dùng những huyết tộc đó để thí nghiệm.
Bên trong huyết tộc, ngoại trừ Hoàng đảng (người theo vua), phần lớn đều không đồng ý, tỷ như cha Vino, cũng âm thầm phản đối.
Cái gọi là kẻ châm ngòi… cũng chỉ là cái tên thôi ——
Ân.
Kẻ đó, đương nhiên là người yêu chuyên kéo thù hận nhà mình…
Vân Khuynh nghĩ, nâng mắt, thấy Nuse lại tiếp tục đọc mật báo.
Thấy thiếu nữ nhìn lại đây, người đàn ông cong môi, đưa tin tức cho nàng.
Vân Khuynh đảo qua, không khỏi nhăn mày lại: “Tất cả gia chủ của toàn bộ gia tộc huyết tộc cấp cao đều được mời?”
Nàng hơi dừng, hỏi: “Bệ hạ… Ngài thì sao?”
*
Ngày này.
Cao tầng huyết tộc, đều nổ tung.
Thiệp mời xuất hiện quỷ dị, khắc tiêu chí của vua huyết tộc tiền nhiệm.
Thịnh yến huyết tộc?
Đó là bữa tiệc mà chỉ có nhà vua mới có thể mở ra.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả huyết tộc đều đoán ra được chân tướng rằng Albert chưa chết, trong lúc nhất thời đủ loại suy đoán được đưa ra ——
Bất tri bất giác.
Một cách giải thích bỗng chiếm ưu thế ——
Đây là huyết phó mà vua huyết tộc để lại, nay tụ hội để hoàn thành di ngôn của lão, mục đích là… chọn ra nhà vua mới!
*
Bên kia, tại hiệp hội thợ săn.
Trong căn phòng âm u, âm thanh âm u truyền đến từ trong quan tài: “Thiệp mời đã phát ra rồi?”
“… Dạ.”
Alice run rẩy, trong giọng nói nhiễm vài phần cuồng nhiệt: “Ông thật sự có thể giúp tôi tiêu diệt cô ta sao?”