Beta: Mạc Khinh Vũ
Sét, giữa, trời, quang!
Nam sinh đang định tỏ tình với nữ thần ngu toàn phần luôn: “Mẹ chồng ấy ạ?”
Mấy giây sau, cậu lại chuyển ánh mắt không thể tin nổi của mình lên người cha Tiết.
“Vậy, bác chính là…”
Cha Tiết cười nho nhã, không chút lưu tình cho cậu ta một cú sút cuối cùng.
“Bác là bố chồng của Vân Khuynh.”
Cuối cùng thì…
Nam sinh kia bất tri bất giác bỏ đi.
Trái tim vị thiếu nam kia, bỗng chốc bể tan tành như những mảnh thủy tinh.
Mà cạnh đó.
Người chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng chẳng thể nói một câu nào chính là Vân Khuynh đang dở khóc dở cười.
“Mẹ, cha, hai người…”
Mẹ Tống cười đắc ý.
“Mẹ cũng có nói sai đâu, nếu như tính từ bên Cận Sâm, mẹ chẳng phải là mẹ chồng của con thì là gì?”
Vân Khuynh: “…”
Thôi được rồi, nàng thua.
Có điều, ai kia nhờ hai vị phụ huynh tới giám sát lại biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu, chẳng nhẽ có chuyện gì ư?
Vân Khuynh hơi nghi ngờ, hẳn là có gì đó bí ẩn đang chờ mình đây…
“Vân Khuynh!”
Hạ Hiểu Hiểu phấn khích chạy qua, nhác thấy Mẹ Tống và cha Tiết lại kìm nén lại.
“Con chào hai bác.”
“Ai chà, cô bé ngoan.”
Mẹ Tống mỉm cười, cha Tiết cũng phong độ gật nhẹ một cái.
Chẳng qua lần này, hai người chỉ hàn huyên vài câu sau đó thức thời tránh đi.
… Hèm hèm.
Vân Khuynh buồn cười, Hạ Hiểu Hiểu kéo kéo cô: “Khuynh Khuynh này…”
“Sao thế?”
Vân Khuynh liếc bạn kỳ quái, lại nghe đối phương thấp giọng nói.
“Vị kia nhà cậu cũng cao tay quá chừng, không tự mình xuất quân liền phái hai vị phụ huynh tới thay…”
Hờ hờ.
Vân Khuynh dở mếu dở cười, không biết nên giải thích mối quan hệ phức tạp này như nào.
Hạ Hiểu Hiểu buồn rầu nhìn cô lo lắng.
“Cậu như này, chắc sẽ bị chồng quản nghiêm lắm.”
“Này, xong chưa đó.” Vân Khuynh không nghe nổi nữa: “Tớ…”
“Khuynh Khuynh!”
Mẹ Tống gọi một tiếng, cắt đứt lời cô.
Hai nữ sinh cùng quay đầu, chỉ thấy mẹ Tống đnag phấn khích chạy qua.
“Hình như khu đất trống bên kia đang có sự kiện gì đó, chúng ta qua xem chút đi.”
Vân Khuynh ngưng một lát, chưa kịp phản ứng lại đã bị hai vị phụ huynh kéo đi.
Này, không phải chứ…
Nghe có mùi âm mưu quanh đây….
Nàng buồn cười đi theo, nhưng tới khi nhìn thấy những thứ trên sân khấu, bỗng chốc ngẩn ngơ ——
Trailer mới nhất của “Đại Sở Hoàng Triều”, sắp công chiếu!
Cuối cùng buổi họp báo tuyên truyền “Thần Hoàng” cũng diễn ra.
Mà trước đây, Vân Khuynh không hề nghe được một chút tin tức nào.
Hiện trường rất náo nhiệt.
“Đại Sở Hoàng Triều” ở ngoài rất nổi tiếng, đa số cũng do học sinh sinh viên các trường.
Hôm nay bỗng dưng tuyên truyền ở đại học A, đương nhiên sẽ hấp dẫn không ít người.
Trên sân khấu lúc này.
Sau khi chiếu sau thước phim quảng cáo tác phẩm trên màn hình lớn, MC đứng phía trước bàn điều khiển, cầm mic nói.
“Cám ơn các bạn đã cổ động.”
“Và bây giờ, chúng tôi sẽ mời một bạn sinh viên lên hiện trường chơi thử… Vị mỹ nữ kia, có thể tham gia không?”
Hả?!
Mọi người vọi vàng quay lại nhìn, cuối cùng bàn tán xì xào.
“Đấy có phải là hoa khôi trường Lục Vân Khuynh không?”
“Đúng rồi đó, nữ thần khoa Lịch Sử vừa mới tốt nghiệp hôm nay đó.”
“Đm, chơi thử cũng phải nhìn mặt à?”
…
Vân Khuynh chớp mắt trở thành tiêu điểm của cả trường đang nhíu mày, mấy giây sau đã cong môi, đáp:
“Được.”
Cả đống con mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nàng buông tay mẹ Tống đang hưng phấn tới lạ ra, bình tĩnh bước lên sân khấu.
“…Được rồi, mời bạn sinh viên lựa chọn nhân vật, chúng ta bắt đầu thi hành nhiệm vụ.”
Vân Khuynh theo hướng dẫn chọn nhân vật “Vân Phi” quen thuộc ở góc, trực tiếp vượt qua thử thách chém tướng.
Cô nắm lấy con chuột, nụ cười càng sâu thêm.
Cái kiểu nhiệm vụ “Giải cứu nhân vật thần bí” này…
Thật ra đã lộ sạch từ trong ra ngoài tâm cơ quen thuộc của người nào kia.
Cuối cùng, Boss cuối thất bại, thông báo nhắc nhở vang lên ——
Nhanh như chớp, hình ảnh đột nhiên thay đổi, biến thành hình ảnh của Tông miếu Hoàng gia.
Đồng thời, hình ảnh NPC thần bí vừa được giải cứu kia chiếu trên màn ảnh, vậy mà lại thành “Sở Thần” mặc đồ đỏ.
Còn hình ảnh của “Vân Phi” bỗng chốc khoác thêm giá y lên người.
Hai người đứng đối diện nhau, sau lưng là lễ nghi long trọng.
Cảnh tượng như này, không thể nào quen thuộc hơn nữa ——
Hóa ra, cái gọi là “Giải cứu nhiệm vụ” bỗng chốc trở thành “Nhiệm vụ Kết hôn.”
Lại còn là kiểu hôn lễ giáp mặt.(??!)
Trong một giây này, hiện trường có nhiều người kinh ngạc tới mức há hốc mồm ——
Mà giây tiếp theo.
Khi một chàng trai vô cùng tuấn mỹ bước ra từ phía sau màn che, toàn hiện trường bùng nổ…
“Ôi má ơi đẹp trai quá!!!”
“Đù, nhìn giống với Tổng giám đốc của Thần Hoàng ghê!”
“Hình như Tiết Tổng với hoa khôi Lục là một CP đó! Anh ấy định làm gì đó, ôi chẳng lẽ…”
“Chắc chắn là cầu hôn rồi, mị nói sao đột nhiên lại chọn Lục nữ thần lên sân khấu, âm mưu cả đó!!!!”
…..
Một màn bình luận nổ tung, Vân Khuynh nâng mắt, liền nhìn thấy hắn ——
Tiết Cận Sâm mặc bộ âu phục màu trắng, đôi mắt phấn khởi, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn mĩ, đi về phía nàng.
MC bỗng lùi sang một bên, cười nói.
“Nhiệm vụ này là do đích thân tổng giám đốc của chúng tôi thiết kế biên soạn, cũng là nhiệm vụ ẩn duy nhất…”
Dưới sân khấu, toàn thể kinh hô.
“Cái gì? Vậy sau này sẽ không có nữa ư?”
“Ôi đậu má! Chắc chắn là cầu hôn rồi!”
“Quả đúng là kiểu câu hôn phong cách mới của đại thần, cẩu lương này tôi đây từ chối không ăn!!”
…
Huyên náo như là như vậy nhưng người đàn ông kia vẫn làm như không nghe thấy, thằng bước tới bên người Vân Khuynh.
“Chúc mừng em tốt nghiệp.”
Giọng nói trầm thấp cùng ý cười nồng đậm vang lên.
Ánh mắt Tiết Cận Sâm khóa lên người cô, sâu thăm thẳm.
“Sao không bấm Xác nhận?”
Vân Khuynh khẽ run, đảo mắt, chợt phát hiện ra ——
Trên màn ảnh, “Sở Thần” đưa tay ra, còn trước mặt “Vân Phi” hiện lên câu hỏi lựa chọn có hoặc không.
Cô mím mím môi, cụp mắt.
Một giây sau, không hề do dự bấm vào nút: “Có.”
Trong chớp mắt, pháo hoa giăng đầy bầu trời trên màn hình, hai bóng áo đỏ nắm tay nhau, cùng đi về hướng tông miếu hoàng gia,
Giống y như trong hôn lễ ở kiếp trước của họ vậy…
Tiếng kêu bốn phía càng ngày càng lớn, còn hai người trên sân khấu hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của mình.
Kéo gần khoảng cách, Vân Khuynh cong môi, cười khẽ hỏi
“Sau đó thì sao, anh định thế nào?”
Mà Tiết Cận Sâm thì nhíu mày, dùng âm thanh chỉ mình nàng nghe thấy mà trả lời.
“Đương nhiên là đòi nợ rồi.”
Người đàn ông nheo mắt, nụ cười bên môi càng đậm.
“Đã hứa giao cả đời này cho anh, bây giờ… còn không định cho anh một danh phận à?”
Hắn thấp giọng nói, khoát tay, biến ra một cái hộp hình trái tim.
Tiếp theo đó, ngón tay thon dài từ từ mở hộ ra —— một đôi nhẫn hoa lệ đang lặng lặng nằm trong đó.
Vân Khuynh giật mình trong lòng, nhưng vẫn áp chế được cảm giác, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, rạng rỡ.
Tiếng thét chói tai vang dội, Tiết Cận Sâm nhìn nàng chằm chằm, dáng người cao ngất khẽ cúi.
Giây tiếp theo.
Lại bị hành động sau đó của nàng cản lại.
Người đàn ông khẽ khựng lại, thần sắc hơi ảm đạm nhìn về phía cô gái.
Lại thấy nàng trực tiếp cầm hộp nhẫn bước qua.
“Anh trai.”
Khóe môi Vân Khuynh khẽ nở nụ cười không có ý tốt.
“Theo trò chơi anh đã làm, là em tới cứu anh đó.”
Nàng khẽ níu cổ áo hắn, hơi thở ấm áp phả vào tai.
“Anh đã được xem như là chiến lợi phẩm của em rồi… sao lại dám vượt quyền chủ động được?”
p.s cũng đến mệt với hai cháu, cầu hôn thôi mà đau cả tim.