CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (34)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉
…Trầm mặc.
Tầm mắt Lâu Ẩn khóa chặt nàng, sắc mặt khó lường.
Mắt phượng của Vân Khuynh khẽ nhướng, không chút trốn tránh nhìn lại hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, phảng phất như có ngọn lửa giằng co lan tràn giữa hai người.
Khoảnh khắc kia, chiến mã giữa hai người dường như cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương này, đột nhiên bạo động, thanh âm nhấc vó vang lên.
Lúc ấy, nhân mã hai bên vẫn luôn chú ý đến chủ soái cũng lập tức căng thẳng thân mình, đứng trang nghiêm. Chỉ chờ ra lệnh một tiếng, lập tức giao chiến!
Nhưng, ngay sau đó.
Ánh mắt nam tử tuấn mỹ chợt lóe, đột nhiên duỗi cánh tay, trong chớp nhoáng, chế trụ cổ tay nữ tử, lưu loát tóm lấy nàng!
“Hí!” Xoay tròn trên không trung.
Tiếng ngựa kinh hãi chưa dứt, hắn đã hoàn toàn ôm nàng lên chiến mã của mình, ái muội thì thầm.
“Tất nhiên là dắt tay cùng làm vua. Còn chuyện ấm giường… Cứ để ta, thế nào?”
Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Vân Khuynh không vì “Biến cố” mới vừa rồi mà có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại, cũng giương khóe môi lên.
Nháy mắt khi bị Lâu Ẩn ôm vào trong lòng ngực kia, nàng bỗng nhiên giơ ngón tay ——
Huýt sáo một cái, đồng thời phản lại đoạt được dây cương!
“Hí ——”
Lại thêm một tiếng ngựa kêu vang lên, Vân Khuynh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thắng trở lại một thế cục.
Giây lát sau, nàng lại tung người, khống chế ngựa của Lâu Ẩn!
Hai người cùng cưỡi một con, lao vút đi, chiến mã của nàng còn đi theo một bên, trực tiếp quay đầu hướng về phía doanh trại nghĩa quân!
…Đúng là mỹ nhân nắm thế cục. Nam tử thân mật mà ôm vòng lấy nàng, dung túng mặc kệ hành động này.
Lúc này mặt trời lên cao, ánh dương chiếu vào hai thân ảnh đang ôm nhau cưỡi ngựa, có vẻ ấm áp mà tươi sáng.
Nhưng mà, tướng sĩ trận doanh hai bên lại trợn mắt há hốc mồm, suýt nữa… Bị hủy tam quan.
Nghĩa quân một bên: Cái gì? Chủ soái bắt cóc thủ lĩnh của đối phương à!?
Kinh quân một bên:!!! Chủ soái chắc là trúng mỹ nhân kế rồi…
…
Cảm xúc không thể tin nổi tràn ngập, trường hợp hai bên đằng đằng sát khí thoáng chốc đã tan biến.
Có thể suy ra, kết cục vốn thảm thiết như trong dự kiến, cuối cùng… Lại kết thúc bằng hài kịch.
*
Ân Ai Đế năm thứ năm, ngày mười tháng tám, chính là ngày cụ thể của “Biến Đoan Châu” mà đời sau ghi lại.
Ngày này, hai đại thủ lĩnh tranh bá Đại Ân —— Ân Ẩn và Tưởng Vân Khuynh, bắt tay giảng hòa, định ra… Hôn khế, xác lập cơ chế “Song hoàng cùng trị” chưa bao giờ có.
Ít ngày nữa, nhân mã hòa nhau của hai người về kinh, sửa lại quốc hiệu là “Sở”, gần như không thấy máu, đã kết thúc triều đại Đại Ân.
Hai tháng sau, đại hôn, cùng nhau đăng vị, chia thành nam, nữ đế.
…Một đôi hoàng đế này, được sách sử xưng là “Ẩn đế” và “Chiêu đế”.
Bàn đến hành động “Song hoàng cùng trị” này, lúc ấy có thể nói là kinh thế hãi tục.
Nhưng mà, hai người nắm tay cả đời, trên chính sự phân công minh xác, quyết đoán, hơn nữa tình cảm sâu đậm, cùng nhau cai trị, sáng lập ra thời đại thịnh thế.
Như một đôi song tinh rực rỡ, lấp lánh trong lịch sử. Chuyên gia nghiên cứu ở đời sau càng nhiều vô số kể…
Đương nhiên.
Giờ phút này vẫn còn là những năm cuối Đại Ân, trong kinh vừa mới nghênh đón hai vị đế vương tương lai trở về.
“Đế chế song hoàng” cũng vừa được công bố, mặc dù nói dưới sự liên thủ đàn áp của Lâu Ẩn và Vân Khuynh, triều đình lẫn dân gian đều không xuất hiện làn sóng phản đối quy mô lớn, nhưng thanh âm sầu lo vẫn không dứt bên tai.
Từ bá tánh đến triều thần, đều thấp thỏm vạn phần —— không biết một quốc gia này rồi sẽ đi đến phương nào.
Trong cung, hai vị chủ sự xuống tay xử lý rất nhiều chính sự, bình tĩnh chuẩn bị đại hôn sắp đến.
…
Ước chừng một tháng, triều đình khôi phục lại trật tự, quốc gia bắt đầu vận hành tốt đẹp.
Mọi người lập tức vui mừng, đối với một “Đại Sở” sắp ra đời, cũng dần dần chờ mong.
Trước đại hôn của song đế, trên dưới cả nước đều sinh khí bừng bừng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Ngoại trừ —-
Bên trong hoàng thành, Từ Ninh cung.
“Cho ta!! Cho ta… A a a!!” Thanh âm tàn tạ nghẹn ngào không biết đã lần thứ mấy vang lên.
Bên trong chủ điện, một nam tử thân hình mảnh dẻ ngã xuống đất, hơn phân nửa thân mình đã hoàn toàn tàn phế, nhưng vẫn không an phận cọ xát một nửa thân mình kia.
Đồng thời, hai mắt hắn trợn to, chỉ gắt gao nhìn hai người phía trên, trong đôi mắt vẩn đục lộ ra một loại khát cầu đáng sợ.
Nhưng mà, hai phụ nhân gầy yếu ngồi phía trên lại đang điên cuồng tranh đoạt một cây tẩu hút thuốc phiện, thậm chí còn thét chói tai, cắn xé lẫn nhau, căn bản không hề liếc mắt nhìn nam tử lấy một cái.
Nháy mắt tiếp theo, sương khói lượn lờ dâng lên, hai người càng thêm điên cuồng, cướp đoạt, hút thật sâu một hơi.
Rất nhanh, trên mặt hai người nổi lên ửng hồng không bình thường, tinh thần dần dần phấn khởi.
Trên mặt đất, nam tử kia thấy thế càng nóng đỏ mắt, lần nữa kêu rên ra tiếng.
“…Trẫm là thiên tử! Nhanh, để ta hút, hút một ngụm trước…”
Sau một lúc lâu.
Thấy tẩu hút thuốc phiện kia bị dùng hết, hắn đột nhiên gào rít, tay chân run rẩy, miệng sùi bọt mép. Giây lát sau, tựa như đã chết tê liệt ngã xuống đất.
“Hoàng Thượng!… Con của ta!”
Lúc này, phụ nhân hơi lớn tuổi kia phát ra tiếng khóc kêu, nhào tới.
“Người đâu! Thái y đâu!? Hoàng Thượng mắc bệnh, mấy tên cẩu nô tài đâu rồi, còn không cút qua đây…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng cười khàn khàn vang lên, đánh gãy lời bà ta.
“Hoàng Thượng cái rắm! Hắn hiện giờ… Chỉ là một kẻ bất lực!” Đúng là nữ tử trẻ tuổi kia.
“Tưởng Uyển Tư!” Đột nhiên, phụ nhân trung niên kia quay đầu, tàn nhẫn nói.
“Nếu không phải ngươi và tiện nhân Tây Lương kia hạ dược, ai gia và Hoàng Thượng sao có thể lưu lạc đến nông nỗi này!?”
…Không sai.
Ba người này, chính là Thái Hậu tôn quý, thiên tử Ân Diệp cùng với ái phi Tưởng Uyển Tư ngày xưa.
Hiện giờ, lại trở thành kẻ nghiện ngập, bị nhốt trong Từ Ninh cung, lẳng lặng chờ chết.
Mỗi ngày khắc khẩu, là chuyện thường tình.
Cho nên lúc này, bị Thái Hậu giáo huấn, Tưởng Uyển Tư không hề sợ hãi.
“Phi!” Nàng ta phun một tiếng,: “Nếu không phải theo tên hôn quân này, sao ta lại trở nên như thế?”
Tưởng Uyển Tư nói, cũng oán hận mười phần ——
Sau khi Hồ Tuyết Nhu bị tống vào ngục, nàng ta mới biết được thuốc trợ hứng kia rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng khi đó, Tưởng Uyển Tư đã giống như Ân Diệp, thành kẻ nghiện, hơn nữa —— dù chưa bị Thái Hậu tra ra, nhưng lại bị một cổ thế lực thần bí khống chế.
Lúc sau, Ân Diệp mấy lần phát cuồng, viết thánh chiếu ủng hộ nghĩa quân, chuyện Thái Hậu cũng nghiện đều là nàng ta ra tay, lấy nha phiến dụ dỗ mới đạt thành.
Cho đến hiện giờ, đối với thế lực thần bí kia, Tưởng Uyển Tư cũng đã sớm có suy đoán...
“Ha ha ha!”
Bởi vậy, trong tiếng chửi của Thái Hậu, nàng ta đột nhiên cười điên cuồng: “Lão thái bà! Không chừng bên ngoài đã thành của họ Tưởng! Ngươi còn cái thân phận gì chứ!?”
“Ngươi!” Thái Hậu nghe vậy, hốc mắt muốn nứt ra: “Nói hươu nói vượn…”
Bà ta gầm nhẹ, linh quang chợt lóe.
“Không! Ai gia còn có một đứa con trai! Hắn sẽ đăng vị! Ai gia… Ai gia vẫn là Thái Hậu!” Phụ nhân trung niên gào rống lên.
Vừa dứt lời, chợt nghe được một giọng nữ réo rắt vang lên: “Vậy chỉ sợ người phải thất vọng rồi.”
Lập tức Thái Hậu nghẹn lời: “Ai…”
Tưởng Uyển Tư dời tầm mắt sang trước một bước, cắn răng nói: “Tưởng, Vân, Khuynh!”
Trong nháy mắt kia, Ân Diệp đang nằm liệt trên mặt đất lại giãy giụa lên.
Mấy cấm vệ đeo đao vây quanh tiến lên, gắt gao ngăn chặn bọn họ, phòng ngừa bạo khởi.
Ba người Tưởng Uyển Tư chỉ có thể trừng mắt, ánh mắt oán độc mà nhìn qua ——
Chỉ thấy một đôi nam nữ, nắm tay đi đến. Tướng mạo hai người tuyệt thế, một tuấn mỹ như thiên nhân, một tuyệt diễm như mẫu đơn, lại hòa hợp đến cực điểm.
Rõ ràng cũng không có động tác thân mật gì, nhưng cũng không khó đoán ra quan hệ của hai người.
Nháy mắt khi thấy rõ kia, đồng tử của Tưởng Uyển Tư và Ân Diệp đều co rụt lại, còn Thái Hậu thì hét lên.
“Lâu Ẩn! Tên nghiệp chướng này! Ngươi và tiện nhân này ở bên nhau?! Sao ngươi có thể…”
🍇🍇🍇🍇🍇
Dương: Chương sau kết thúc~