Giang Diệc Thừa khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái, “Hạng mục ‘Địa Vương’ lần này, tập đoàn họ Diệp và tập đoàn họ Giang cùng khai thác.”
“Đúng là có việc này.” Diệp Bỉnh Hiên nở nụ cười tuấn nhã, phụ họa: “Cho nên một phiếu này của Giang thiếu cũng được tính.”
Hai người liếc nhìn nhau một cái, tuy không thích lẫn nhau, nhưng vì xử lý tiện nhân Diệp Vân Khuynh, lại đạt thành nhất trí.
Thế là, kết quả đã có.
Quá buồn cười!
Kẻ ăn trộm Diệp Âm Âm, dưới sự hộ tống của hai người đàn ông của cô ta, thế mà lại thành một con người xuất sắc.
Tuyên bố kết quả xong, Diệp Âm Âm vui vẻ chạy về phía Giang Diệc Thừa: “Thừa ca ca!”
Tiếng kêu to thân mật này, đúng là uyển chuyển yêu kiều đến vô cùng.
Giang Diệc Thừa ôm chặt cô ta. Mà Diệp Âm Âm si ngốc ngóng người đàn ông xuất hiện như thiên thần, ánh mắt nhu nhược động lòng người kia, đã say rồi.
Hai người đối diện, ánh mắt quả thực dính nhớp đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Điều này, làm tất cả mọi người đều nhận ra một nam một nữ này không thích hợp.
Lại liên tưởng tới, Giang Diệc Thừa, không phải chồng trước của đại tiểu thư sao? Sao lại tình chàng ý thiếp với chị Tiểu Tiểu như thế?
Nghĩ như vậy, mọi người nhất trí chuyển ánh mắt về hướng Vân Khuynh.
Chỉ thấy đại tiểu thư luôn đoan chính thanh nhã, có chút hoảng hốt nhìn bọn họ, trong mắt đẹp, hình như là ảm đạm không thể giấu.
Nhưng, nàng lại ngửa đầu như cũ, không để thất thố chút nào.
“Việc hôm nay, tôi nhớ kỹ.”
Đột nhiên, Vân Khuynh nhếch môi, tạo thành độ cong châm chọc.
Tiếp theo, nàng xoay người, lưu loát nện bước như cũ, ngạo nghễ rời đi.
Nhưng, khoảnh khắc nàng nghiêng đầu lộ ra giọt nước mắt ẩn hiện trên má, lại làm rất nhiều người thương xót.
Lý Dĩ San hung hăng “xùy” một cái: “Thứ đồ chơi quỷ gì!” Cũng không quay đầu lại, phủi tay đi rồi.
Nhiều năm như vậy, tập đoàn họ Diệp, lần đầu tiên làm cô thất vọng buồn lòng đến vậy.
Loại người thừa kế như Diệp Bỉnh Hiên…
Mà không ít nhân viên còn dư lại, nhìn ba người “ân ái” kia, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nhân tâm, đã rối loạn.
*
Sân thượng.
Chân Vân Khuynh bước không ngừng, lên thang máy, một đường tới chỗ này.
Tòa nhà tập đoàn họ Diệp rất cao, giờ phút này, nàng đứng tại nơi cao nhất, cơn gió lạnh phất qua người nàng.
Trên khuôn mặt tú lệ, nước mắt nhợt nhạt, đã biến mất.
Vân Khuynh tựa vào lan can, quan sát cảnh vật rộng lớn, đột nhiên, môi đỏ khẽ nhếch. Hơn nữa, ý cười trên khóe miệng, ngày càng lan rộng!
Thật lâu sau.
Đầu ngón tay nàng vòng quay một sợi tóc đẹp, tùy tay móc ra chiếc di động mới mua.
“Phải… Là tôi… Đúng vậy, những tài liệu lần trước tìm được, đến lúc thả ra rồi…”
Không có ai thấy, thần sắc Vân Khuynh giờ phút này, trấn định như vậy, bình tĩnh như vậy, còn có… kiêu ngạo.
Nơi nào, có nửa phần mất mát?
*
Hôm sau, sáng sớm.
Không ít người vừa mới rời giường, liền phát hiện, tai tiếng của chị Tiểu Tiểu nhà họ Diệp và thiếu gia nhà họ Giang, đã che trời lấp đất.
Mấy tờ báo, tạp chí truyền thông lần trước im lặng không giấu vết, trên báo rất nhiều ngày đều đăng tin ân oán tình thù giữa đại tiểu thư nhà họ Diệp Diệp Vân Khuynh và thiếu gia nhà họ Giang Giang Diệc Thừa, lại lần nữa tuôn ra tin hot mới.
Nhưng lần này, một vị thiên kim nhà họ Diệp khác cũng bị liên lụy vào.
Chỉ thấy trên trang báo, có không ít ảnh Giang Diệc Thừa và Diệp Âm Âm hẹn hò, ôm, thậm chí là hôn môi. Hơn nữa, thời gian ghi chú là mấy tháng trước!
Phải biết rằng, khi đó, Giang Diệc Thừa và Vân Khuynh đang tân hôn vui vẻ.
Không nghĩ tới, lại thông đồng với em gái vợ!
Tuồng phong lưu hào môn “anh rể và em vợ” vừa ra, tức khắc dư luận đang lắng xuống tức khắc sôi trào.
Không phải nói, trên mạng đang điên cuồng tới mức nào.
Mà, tại giữa đám quần chúng cắn dưa cảm thán tại diễn đàn, tâm tình phức tạp, không ai hơn được nhân viên tập đoàn họ Diệp.
Rốt cuộc, sau khi sự kiện trò cười trong buổi triển lãm kế hoạch truyền ra khắp công ty, đã có không ít người hoài nghi chuyện Giang Diệc Thừa và Diệp Âm Âm có quan hệ.
Mà lúc này, tin tức trên mạng, không thể nghi ngờ đang chứng minh suy đoán của họ.
Đám người qua đường vây xem có lẽ còn đang phân vân, nhưng bọn họ, nháy mắt liền tin tin nóng này.
Trong lòng, càng cảm thấy không đáng giá cho đại tiểu thư!
Đối với đôi “cẩu nam nữ” Diệp Âm Âm, Giang Diệc Thừa, cùng với vị “đồng lõa” bất công Diệp Bỉnh Hiên, phần lớn mọi người đều âm thần phỉ nhổ.
Tập đoàn họ Giang lần nữa bị rơi vào nguy cơ, mà lần này, tập đoàn họ Diệp cũng bị cuốn vào.
Bộ phận quan hệ xã hội của hai tập đoàn, lúc này đã sớm sứt đầu mẻ trán.
Nhưng, vài vị vai chính trung tâm sự kiện, với ồn ào huyên náo ở thế giới bên ngoài, vẫn mờ mịt không biết.
Bởi vì, sáng nay, đúng là ngày cạnh tranh “Địa Vương”.
Cha con nhà họ Diệp và Giang Diệc Thừa, Diệp Âm Âm, dưới sự bảo vệ của cao tầng hai tập đoàn họ Giang, họ Diệp, đứng ở cạnh hiện trường buổi đấu giá, chờ đợi.
Dưới bầu không khí chính thức khẩn trương, không có thời gian chú ý giới truyền thông. Tự nhiên không biết, hiện tại bên ngoài, đang long trời lở đất.
Giờ phút này, ba người đàn ông, nhất trí bảo vệ Diệp Âm Âm ở phía sau, nhìn một người đang chậm rãi tiến đến gần họ, trong mắt là địch ý rõ ràng.
“Diệp gia chủ, thật trùng hợp.”
Tiếng nói trầm mị hoa lệ lười nhác vang lên. Cùng lúc đó, người đàn ông tà khí mười phần, đã đến trước mặt mấy người họ.
“Bùi gia chủ.” Diệp Cẩn Huy lạnh mặt, đáp lại không chút cảm tình.
Bùi Quân Mịch cười khẽ ra tiếng, hắn mặc bộ tây trang màu trắng, đường hoàng vô cùng, giống cậu ấm phong lưu, nhưng, khí chất lạnh lẽo tà nịnh trên khuôn mặt, lại làm mọi người sợ hãi.
“Xem ra, Bùi mỗ không được hoan nghênh rồi.”
Ánh mắt hắn chuyển hướng bóng người tránh sau lưng họ, nói đến ý vị sâu xa.
Tức khắc, sắc mặt ba người đàn ông đều đen, Giang Diệc Thừa không nhịn được, đi lên một bước nói: “Bùi gia chủ, xin ngài tôn trọng một chút!”
Bùi Quân Mịch không chút để ý liếc mắt nhìn hắn: “Cậu là… thằng nhóc nhà họ Giang kia?”
Khi nói, cặp mắt đào hoa nhiếp người nhẹ nhàng câu lên, hiện ra kiêu ngạo và tà tứ đến cực hạn.
“Tôi và Diệp gia chủ đang nói chuyện, hình như còn chưa tới phiên cậu mở miệng?”
“Ngài…” Khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa lập tức khó coi.
Nhưng cũng không dám nói cái gì nữa.
Người đàn ông này nói không sai.
Tuy rằng, trên thực tế, Bùi Quân Mịch chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, sớm đã đăng quyền đoạt vị, khống chế toàn bộ nhà họ Bùi.
Với người còn đang giãy giụa ở vị trí thừa kế như hắn và Diệp Bỉnh Hiên mà nói, căn bản không phải một thế giới.
Nhưng, kể cả hắn không thể trêu vào Bùi Quân Mịch, cũng tuyệt đối không thể để người đàn ông này thừa nước đục thả câu với Âm Âm!
Nhớ tới ngày đó, Diệp Âm Âm trở về nói với mấy người hình như Bùi Quân Mịch có hứng thú với cô ta, Giang Diệc Thừa lòng đầy cảnh giác.
Lúc này, cha con nhà họ Diệp cũng nhíu mày nhìn lại, vừa đối diện, đều thấy lo lắng trong mắt nhau.
Nếu hôm nay, Bùi Quân Mịch muốn làm gì Âm Âm, bọn họ…
Nhưng mà, “Diệp gia chủ, nếu đã vậy, chúng ta gặp lại tại buổi đấu giá.”
Không đợi bọn họ não bổ thêm cái gì, Bùi Quân Mịch nói một câu tuyên chiến cực kỳ không khách khí, xoay người, rời đi không chút lưu luyến.
Chỉ còn lại ba người đàn ông, xấu hổ ngồi xuống.
Mà phía sau họ, người đang được che chở – Diệp Âm Âm, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Không nghĩ tới, mình lại vô tâm trêu chọc một người đàn ông khác, chỉ là, bên người mình sớm đã có mấy người anh trai, cũng chỉ có thể cô phụ hắn thôi…
Lúc này.
Bùi Quân Mịch rời đi, lực chú ý căn bản không ở trên người Diệp Âm Âm.
Hắn trở lại khu vực của nhà họ Bùi, tư thái tùy ý ngồi xuống, hơi nghiêng đầu, khuyên tai màu đen hình như hơi lóe sáng.
“… Nhìn Diệp Âm Âm lâu như thế, không bỏ được sao?”
Tiếng nói nhẹ nhàng, bỗng dưng vang lên bên tai Bùi Quân Mịch. Nhưng, bên người hắn lại không có một bóng người…?
PS: Tính kế và phản tính kế, đã có thiên sứ nhỏ nào đoán ra chân tướng chưa?