Đồng tử Vân Khuynh lập tức co lại.
Nàng bình tĩnh ngồi một hồi, không có động tác. Nhưng mà, tiếng đi động vẫn kiên trì vang lên không ngừng.
Rốt cuộc, Vân Khuynh âm thầm thở dài một hơi, nỗ lực điều chỉnh tốt cảm xúc, nhận máy.
“A lô?”
Nàng nhàn nhạt mở miệng.
Bên kia liền truyền tới giọng đàn ông trung niên hàm hậu.
“Vân Khuynh à…. Thì trận này xong, sao còn chưa về nhà?”
Ngữ khí thật cẩn thận, thậm chí mang theo chút lấy lòng.
Bất kỳ ai nghe xong, đều sẽ cảm thấy đây là người cha hiền quan tâm đến con cái.
Huống chi, “Cố Vân Khuynh” và cha Liên đúng là có quan hệ nhận nuôi.
Nhưng…
Vân Khuynh nghe vậy, trên mặt lại hiện lên ý châm biếm: “Làm phiền chú nhớ rồi. Mấy ngày nay thì đấu ở trong nhà bạn, không có việc gì.”
Âm thanh lạnh lạnh lùng lùng, còn kèm theo ý nhị từ tính sau khi lột xác, so với vâng vâng dạ dạ của nguyên chủ trong quá khứ, thật sự kém rất nhiều.”
Đầu bên kia dường như rất kinh ngạc, dừng một hồi lâu, mới tiếp tục nói.
“Vân Khuynh à, con, giọng nói của con có chuyện gì thế… Còn có, chú nghe Ngữ Nhi nói bây giờ con ở bên ngoài, kết bạn với vài người không tốt…. Bạn bè, con, con đừng… “
“Chú Liên,” nhưng mà, không đợi ông ta nói xong Vân Khuynh liền đánh gãy lời ‘khuyên bảo có nội hàm’ này, “Tôi thấy, chú nên dành sự quan tâm cho Thi Ngữ đi.”
“Hơn nữa, giọng của tôi thế nào, chú có chú ý qua bao giờ?”
Vân Khuynh cười lạnh một tiếng.
“Mấy năm này, chuyện của bọn tôi, chú thật sự hoàn toàn không biết gì?”
Dứt lời, nàng không thèm chú ý đến phản ứng của người nọ. Tay lướt nhẹ, trực tiếp ngắt điện thoại.
Liên Thắng Đông……
Vân Khuynh nắm lấy di động, mặc niệm tên cha Liên, ánh mắt u ám.
Cha nuôi hiền lành, đối xử với con nuôi, còn để bụng hơn con đẻ….
Thật là, sao có thể?
Tình thân huyết thống, cùng một “người ngoài” nửa đường nhận nuôi, bên nào nặng bên nào nhẹ?
Cha Liên giữ thái độ cẩn trọng lấy lòng với nguyên chủ, chẳng qua vì áy náy thôi.
Áy náy với nguyên chủ vẫn luôn yên lặng vì Liên Thi Ngữ bán mạng; áy náy với nguyên chủ luôn ở sau màn giúp Liên Thi Ngữ đạt được ước mơ thành ngôi sao…
Không sai.
Rốt cuộc, làm ‘người một nhà’ từng đấy năm, Liên Thắng Đông đối với chuyện thiên phú âm nhạc của con gái ruột và con gái nuôi mình thế nào, chẳng lẽ không rõ ràng?
Chỉ là, không có chứng cứ xác thực, ông ta không muốn nghĩ nhiều mà thôi.
Huống chi, trong lòng của Liên Thắng Đông, còn có bí mật chôn giấu nhiều năm…
Năm đó, cha mẹ của con gái nuôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kỳ thật, ông ta có cơ hội ngăn cản.
Cha mẹ nguyên chủ, chết trong tai nạn xe cộ.
Đó là khi, nguyên chủ phát sốt nằm viện, vừa vặn đúng lúc Liên Thi Ngữ cũng đến bệnh viện đó trị liệu.
Không ngờ, vì nguyên chủ và Liên Thi Ngữ cùng có nhóm máu hiếm gặp, ở bệnh viện nổi lên một trận xôn xao.
Nhóm máu Rh- (*), mà hai người lại có huyết thống cách nhau quá xa, không thể không nói, đây là ‘duyên phận’ khó có được.
(*) Rh-: Mỗi cá nhân đều hoặc có, hoặc không có kháng nguyên D của hệ Rh (một trong 35 hệ thống nhóm máu người) phân bố thưa thớt trên bề mặt hồng cầu. Khi cơ thể có kháng nguyên D hệ Rh thì được gọi là Rh+ (dương tính). Còn nếu cơ thể không có kháng nguyên D hệ Rh thì được xem là Rh- (âm tính). Theo thống kê, tỷ lệ Rh+ của người da trắng là 85%, người Mỹ da đen là 95%, người Phi da đen là 100%, người Việt là 99,92%. Nói cách khác, tỷ lệ Rh- của người Việt là 0,08% (rất hiếm).
Hai nhà họ Cố và họ Liên cũng vì vậy mà quen biết.
Mà Liên Thắng Đông khi đó đã động chút tâm tư không thể nói —- người có nhóm máu tương đồng, tỉ lệ cốt tủy phù hợp cũng rất cao.
Nhưng, bảo người khác đưa cô con gái quý giá như bảo bối đi mạo hiểm tính mạng cứu sống con gái mình, ông ta không làm được.
Không nghĩ tới, trời cao lại cho ông ta cơ hội.
Ngày đó, ở bãi đỗ xe, Liên Thắng Đông trong lúc vô tình nhìn thấy có người động tay động chân với xe của vợ chồng nhà họ Cố.
Vào bệnh viện, ông ta vốn định nhắc nhở cha mẹ nguyên chủ, lại vô ý thấy được con gái giãy giụa trong thống khổ….
Cuối cùng, Liên Thắng Đông cái gì cũng chưa nói.
Ngày hôm sau, vợ chồng nhà họ Cố trở về xử lý công việc, bỏ mình trong tai nạn xe cộ.
Chỉ để lại nguyên chủ trong bệnh viện, may mắn tránh được một kiếp….
Chuyện sau đó, thuận lý thành chương.
Cho đến khi nguyên chủ nhảy xuống biển mà chết, ở lễ tang, Liên Thắng Đông áy náy tột độ, mới thành thật thẳng thắn kể lại cho người nhà chuyện năm đó.
Chỉ là, người chết đã đi xa, nói nhiều hơn nữa, cũng có tác dụng gì?
Huống chi, Liên Thi Ngữ sau khi biết chân tướng, cũng chỉ rời khỏi giới ca sĩ, biểu hiện chút sám hối mà thôi.
Mà lúc đấy, không có “Cố Vân Khuynh”, căn bản cô ta cũng không có khả năng hát hò gì nữa.
Rồi sau đó, vị ‘khí vận chi nữ’ này chuyển sang ngành điện ảnh, không phải thành “truyền kỳ” nư cũ sao?
Chỉ có nỗi uất ức của nguyên chủ, đến khi mất đi rồi, vẫn không ai hay biết.
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh cười nhạo một tiếng, bên môi đỏ, vẽ ra ý lạnh thật sâu.
Từ từ tới…
Nàng nói với chính mình.
Cho dù, không có chứng cứ gì, nhưng những người đã từng phụ nguyên chủ, nàng đều sẽ cho cả đám…
TRẢ, GIÁ!
*
Mà lúc này.
Nhà họ Liên.
“Tít tít —-” sau khi đầu bên kia dứt khoát cúp điện thoại, khuôn mặt Liên Thắng Đông hiện lên chút kinh ngạc.
Ông ta ấp úng buông microphone, xoay người, bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ Vân Khuynh này…”
“Cha!”
Lời còn chưa dứt, Liên Thi Ngữ đã vọt lên, không thể tin nói: “Chị ta dám ngắt điện thoại của cha?”
“Con nói rồi, chị ta không biết đã theo loại người lung tung rối loạn nào, học hư rồi, chỗ nào cũng đối nghịch với con không nói…”
“Đủ rồi!” Nghe vậy, Liên Thắng Đông vội lạnh giọng đánh gãy cô ta.
“Vân Khuynh là chị gái con, sao có thể nói lời như vậy!”
“Con…”
Liên Thi Ngữ bị răn dạy, miệng nhỏ nghẹn lại, mắt hạnh trợn tròn lên: “Cha lúc nào cũng vậy!”
“Rốt cuộc ai mới là con gái ruột của cha?”
Cô ta hét lên, hốc mắt đỏ bừng, bộ dáng chu môi ủy khuất, xoay người liền chạy ra khỏi nhà.
Cái nhà này, đúng là không thể ở được!
Liên Thi Ngữ nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa, lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Tống Trần Trạch.
“Trần Trạch, anh mau tới đón em…”
Trong phòng.
Liên Thắng Đông sắc mặt ủ rũ thở dài, mẹ Liên lại tiếp lời, quở trách nói.
“Lão Liên, sao ông lại thế? Tâm cũng đem cho người ngoài cả rồi…”
*
Vòng bán kết thần bí của ‘Lóe Sáng Tân Thanh’, rốt cuộc được phát sóng đêm nay.
Lần này. Rất nhiều người đã chờ từ sớm trước TV, chỉ vì xem màn biểu diễn của Cố Vân Khuynh.
Là kinh diễm?
Hay là do lăng xê?
Cố Vân Khuynh rốt cuộc hát cái gì?
Mà lại có thể xoay chuyển cục diện dưới một mảnh bình luận ác ý, thuận lợi vào vòng trong?
19h30, chương trình bắt đầu.
Người canh giữ trước TV hay video trên internet, một bên vừa cắn hạt dưa vừa xem, một bên hàn huyên trên diễn đàn hoặc weibo.
[ Ngắm biển ] Kỳ quái, mấy người trước ở vòng bán kết biểu diễn đều không tốt.
[ Chua ngoa ] Ha ha, Chu Mị hát không được, tại sao mặt cũng không ổn định thế?
[ Dung Dung giỏi nhất ] Vẫn là Dung Dung nhà tui giỏi nhất, âm cao đẹp muốn chết.
………
Rốt cuộc, tới 21h05, đến màn biểu diễn của Cố Vân Khuynh.
Nhưng mà.
Tựa như tái hiện lại ngày hôm qua.
Trên mạng, yên tĩnh không một tiếng động.
Thẳng đến khi bài hát kết thúc, hơn mười phút sau, từng đợt thổ lộ quả thực nuốt sống weibo!
[ Lướt lướt lướt ] A a a a a a, ôi má ơi, mị rốt cuộc đã hiểu tại sao người xem hiện trường hôm qua làm phản, Khuynh nữ vương, thổ lộ!!!
[ Không dính bụi trần ] Ngoài dự đoán. Không nghĩ tới giọng ca của Cố Vân Khuynh đẹp đến như vậy….
[ Gả cho Vân Khuynh ] A a a a, Khuynh gia đẹp trai quá đi, xem lại một lần vẫn kích động như cũ. Hì hì, lầu trên nói rất đúng, nếu ở hiện trường ngươi sẽ trực tiếp xiêu lòng!
[ Mộ Khuynh Thành ] Móa! Là tình địch sao!? Tới chiến ~~
[ Thì Làm Sao ] Hiện trường đảng, TV đảng (*), đừng khoe nữa! Internet bên này chậm, đang một nửa thì ngừng tải mãi không được, rất nóng lòng đó nha nha nha nha!!
(*) ý chỉ những người đã xem tại hiện trường và đang xem trên TV.
………..
Các loại khen ngợi, so với số người xem hữu hạn ngày hôm qua, có thể nói là che trời lấp đất.
Mà diễn đàn buôn chuyện lớn nhất cả nước, thậm chí đã nổi lên tiêu đề lớn về Cố Vân Khuynh —-
Một khúc Khuynh Thành! Hãy quỳ gối trước nữ vương của chúng ta!
Tiêu đề thực khoa trương.
Nhưng mà, người giữa đường nhấp chuột vào, nhấn chạy video được ghim trên cùng, đang muốn trào phúng không biết tự lượng sức, cũng là lúc —–
Thấy trong tiếng hát ma mị kia, cô gái nheo mắt cười, chỉ một cái nhìn nghiêng, đã phảng phất câu đi linh hồn người nghe.
Vì thế, đêm trước trận chung kết ‘Lóe Sáng Tân Thanh’, người lọt hố, giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
*
Mà lúc này, chính chủ đang không ngừng hút fans, căn bản không có thời gian chú ý này đó.
Vân Khuynh ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, nhìn Kỳ Kiệt đột nhiên tối tăm khó hiểu.
Nàng vừa mới…. động vào cấm kỵ của vị này?
Vân Khuynh hơi nhíu mày, đang cố sức hồi tưởng, lại nghe giọng nam lạnh lùng băng giá vang lên.
“Cô vừa nói, phải về đài truyền hình Tinh Không tập luyện ca hát?”