CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (27)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌷🌼🌷🌼🌷🌼🌷🌼🌷🌼🌷🌼🌷
“Ngươi…” Nàng cứng người lại.
Chợt thấy nam tử trầm giọng mở miệng: “Hoàng Hậu. Nhìn thấy trẫm nàng kinh ngạc như vậy à…”
Ánh nến trong phòng mờ nhạt leo lắt, chiếu lên sườn mặt hắn, thình lình tựa như…
Ân Diệp?!
Giờ phút này giọng nói của nam tử, ngay cả ngữ khí cũng không khác biệt.
Nhưng, Vân Khuynh lại không kiềm được giương khóe môi, chậm rãi siết chặt cổ tay hắn, kéo một cái.
“Lâu Ẩn, ngươi chơi đủ chưa?”
Một khắc trầm mặc.
Nam tử hoàn toàn không hề chống cự để mặc động tác của nàng, giây lát sau, bỗng bị nàng đẩy lên giường.
Cho đến khi Vân Khuynh đè hắn lại, lên án nói: “Ngươi cố ý muốn dọa bổn cung, đúng không?”
Lúc này Lâu Ẩn mới giương môi mỏng, cười nhẹ ra tiếng.
“Nhưng hình như nương nương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn?” Hoàn toàn khôi phục giọng nói hờ hững ngày thường.
Nàng nhướng mày, trong mắt phượng ngầm xẹt qua tia sáng.
“Đúng thật có suy đoán như vậy. Nhưng… Nhất thời thực sự hơi khó có thể thích ứng.”
Vân Khuynh nói, bàn tay mềm khẽ nâng, chậm rãi xoa mặt hắn.
Vén lên sợi tóc bên má, dung nhan của nam tử hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt nàng ——
Sau khi giải trừ độc tố, diện mạo vốn có triệt để hiện ra.
Kỳ thật, sau lúc đùa giỡn vừa rồi, đã có thể nhìn ra… Hắn và Ân Diệp cũng không hoàn toàn tương đồng.
Có sáu phần tương tự, nhưng lại xuất sắc hơn gấp mấy lần.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hốc mắt thâm thúy và cái mũi anh tuấn phác hoạ ra hình dáng dáng hoàn mỹ, chỉ là hơi hiện vẻ phong mang tất lộ*.
* Phong mang tất lộ (锋芒毕露): nghĩ đen là lưỡi đao và mũi thương cùng lộ ra, ý chỉ nhuệ khí và tài cán đều lộ ra bên ngoài.
Nhưng đôi mắt hoa đào hơi thu liễm, kết hợp với khóe môi mỏng đã áp xuống sự hiển lộ này.
Ngày xưa phong tư tuyệt nhiên, hiện giờ cộng thêm diện mạo vốn có lại càng tôn lên lẫn nhau.
Vừa nhìn chỉ cảm thấy như thiên nhân giáng trần, rơi vào cung đình, không ai có thể sánh bằng.
Phảng phất như, hắn nên ở… trên đỉnh chúng sinh!
Mà ở phàm thế, có thể thỏa mãn điều kiện này, chỉ có thể là đế vương nhân gian.
Nhưng hiện giờ ngồi trên long tọa, lại là Ân Diệp diện mạo tương tự nhưng lại không bằng một góc người này…
“May là khác trứng…”
Ánh mắt Vân Khuynh sáng rực mà thưởng thức “Sắc đẹp” của người yêu, lúc đang thích ứng lại nhỏ giọng phát ra một câu than thở.
“Cái gì?”
Lại không ngờ, Lâu Ẩn vô cùng nhạy bén nghe được lời này, mày nhíu lại.
Vân Khuynh chớp mắt một cái, rũ mí mắt, sau khi ước lượng độ khó khi phổ cập khoa học “Diện mạo song sinh khác trứng” ở cổ đại, lập tức lựa chọn bỏ qua chuyện này.
“…Chàng nghe lầm rồi.”
Nàng nâng mắt lên, mặt không đỏ tim không loạn mà nói, giây lát sau, bàn tay mềm nhấc lên, khinh bạc chạm vào lông mi hắn, lại nói.
“Bổn cung chỉ là cảm thấy, may là Lâu đại nhân và hắn ta không phải thật sự giống nhau như đúc, nếu không…”
Nghe vậy, Lâu Ẩn cũng không truy vấn chuyện phía trước, chỉ tiếp lời.
“Nếu giống nhau, nương nương định… Vứt bỏ thần sao?”
Hắn cười nhẹ mà nói, một phen chế trụ bàn tay đang làm loạn của nàng lại.
Nháy mắt đó, Vân Khuynh rõ ràng cảm giác được nơi đầu ngón tay hắn khẽ vuốt ve lòng bàn tay nàng, dâng lên nhiệt độ cao.
“Sao có thể chứ?”
Mắt phượng của nàng khẽ nâng, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia, cong khóe môi.
“Nếu thật sự giống nhau, chỉ sợ bổn cung sẽ… Rạch hoa lên mặt hắn ta.”
Lâu Ẩn hơi ngừng lại, nhìn nữ tử tuyệt diễm đang cười đến tươi sáng trước mắt, trong lòng chợt động.
Ngay sau đó, cuối cùng cũng không kiềm được, kéo nàng vào trong lòng ngực.
Nhất thời hai người cũng không mở miệng.
Vân Khuynh ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực người yêu, thầm thở dài một hơi.
Không sai.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cùng với suy đoán lúc đầu của nàng có chút tương đồng, Lâu Ẩn và… Ân Diệp, là huynh đệ, hơn nữa còn là song sinh!
Nhưng vận mệnh của hai người, lại khác biệt đến như thế.
Một người đăng vị thành thiên tử, một người lại lưu lạc thành thái giám.
Nghĩ đến nội tình trong đó, hẳn là một bí mật khiến người ta kinh hãi. Mà Lâu Ẩn, chỉ sợ là đã từng chịu không ít tra tấn…
Vân Khuynh khẽ nhắm mắt.
Nàng biết, nếu hôm nay người yêu đã lấy diện mạo này hiện thân, đương nhiên đã có dự định hoàn toàn thẳng thắn với nàng…
Quả nhiên.
Sau một lúc lâu, Lâu Ẩn đột nhiên mở miệng.
“Nương nương… Không có gì muốn hỏi thần sao?”
Vân Khuynh ngưng nháy mắt, mới nói: “Là Thái Hậu?”
Câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.
Lâu Ẩn cười khẽ, cũng không e dè mà thừa nhận: “Đúng vậy.”
Nàng không khỏi hít sâu một hơi, nghĩ đến vị ở Từ Ninh cung kia, bên môi xẹt qua một nụ cười lạnh.
Hàng năm lễ Phật, mang danh nghĩa từ bi. Ai có thể nghĩ đến, vị phụ nhân ung dung hiền lành tôn quý này sẽ nhẫn tâm xuống tay với chính con trai ruột của mình?
Vân Khuynh hơi nghiêng đầu, nằm bên cạnh nam tử, nhíu mày nói.
“Ta nhớ rõ hoàng thất Đại Ân hẳn cũng không kiêng kị song sinh mà…”
Hắn ôm chặt nàng, lạnh nhạt nói: “Bà ta cho rằng —— song sinh không được kế vị.”
Vân Khuynh khựng lại, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được.
Trên thực tế, Đại Ân chỉ mới lập quốc hai đời, rất nhiều chế độ hoàng thất kỳ thật vẫn chưa hoàn thiện, Thái Hậu hẳn là tham chiếu theo lệ của tiền triều Đại Ngụy.
Lại nói tiếp, song sinh trong hoàng thất, trong lịch sử các triều đại đều có thuyết pháp khác nhau.
Ngược dòng trở về mấy thế hệ trước ——
Có thời xem đó là điềm báo phúc, như Đại Minh, cho rằng là “Tổ tông bảo hộ, tông phiên hưng thịnh”.
Cũng có thời cho rằng đây là kiêng kị.
Đương nhiên, huyết mạch hoàng thất quý trọng, vì dòng dõi, tuyệt sẽ không giống lời đồn trong dân gian “Song sinh nhà đế vương, một tử đi một tử còn” mà xử trí như vậy, nhưng để không xảy ra hỗn loạn “Thế thân” linh tinh, hai hoàng tử vừa được sinh ra sẽ bị cướp đoạt quyền thừa kế.
Như triều Đại Ngụy khi trước, đó là theo lệ này.
Nghĩ đến năm đó Thái Hậu vẫn còn là Thục phi, chỉ sợ đã sớm tồn tại tâm tư sinh con tranh vị, mới có thể bỏ quên Lâu Ẩn. Nhưng…
“Nhưng chàng…”
Vân Khuynh theo bản năng muốn hỏi, đột nhiên lại dừng lại.
Lâu Ẩn rũ mắt, thấy nàng vì mình mà vẻ mặt khẩn trương lại rối rắm, cười nhẹ ra tiếng.
“Nương nương muốn hỏi, vì sao thần không trực tiếp bị bóp chết phải không?”
Hắn nói, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai.
“Bởi vì bà ta phát hiện, thần chết, sẽ không còn giá trị gì nữa.”
Lâu Ẩn thở dài, môi mỏng đột nhiên nhếch lên độ cung kỳ dị.
“Nương nương, người biết… Đông Hán đề đốc tiền nhiệm Ngô Đạt không?”
Trái tim Vân Khuynh run lên, nhạy bén nhận thấy được, nội tình lớn nhất đã dần dần lộ ra.
“Lâu Ẩn, chàng…”
Chợt nghe hắn chậm rãi nói.
“Hiện giờ trong cung đều lan truyền thần và bà ta có tư tình. Nhưng lại không có ai biết, người năm đó chân chính có tư tình với bà ta, là Đông Hán đề đốc tiền nhiệm.”
Đồng tử Vân Khuynh co rụt lại, nghĩ lại nghĩ, cũng đã hiểu rõ ràng.
Có suy đoán lúc sau, đương nhiên nàng cũng đã điều tra việc năm đó, nhưng vị Thái Hậu kia lại xử lý dấu vết vô cùng sạch sẽ. Nghĩ đến cũng phải, nếu sau lưng không có ai, sao có thể sinh hạ một cặp song sinh mà không người nào biết?
Thâm cung tịch mịch, phi tần đã lâu không được ân sủng cùng thái giám có tư tình, hoàn toàn không hiếm hoi gì.
Dù sao, thái giám tuy là hoạn quan, nhưng vẫn có… Tay, miệng đa dạng các kiểu… An ủi chủ tử.
Nhưng…
“Năm đó Thục phi cũng không thiếu ân sủng.” Vân Khuynh nhíu mày, nghi hoặc nói.
Lâu Ẩn khẽ vuốt ấn đường nàng: “Vì tiến thêm một bước tranh quyền mà thôi. Kỳ thật, năm đó phi tần mà Ngô Đạt “Hầu hạ” qua, đâu chỉ có một người là bà ta?”
Hắn cười lạnh ra tiếng, thì thầm bên tai Vân Khuynh.
“Cho nên, vì có được niềm vui của tình nhân này, bà ta liền ——
————
Tác giả:
PS.
Tuy là hư cấu, nhưng chuyện về con song sinh đã tra qua lịch sử khảo chứng.
Lời đồn sẽ giết chết một người thật ra không có, không hung tàn như vậy. Chỉ là điều kiện ở cổ đại không tốt, rất ít song sinh tử có thể sống đến cuối cùng.
Mặt khác, song sinh khác trứng chắc tất cả mọi người đều biết rồi, cùng trứng thì giống nhau, dị trứng chỉ tương tự nhưng không hoàn toàn giống nhau.
🌷🌷🌷🌷🌷
Dương: Vậy là thân thế phơi bày rồi nhé ><. Ai đoán đúng giơ tay nào 🤗