Nàng nhìn về phía Kỳ Tế, độ cong bên môi càng đậm.
Chỉ trong giây lát, Vân Khuynh suýt nữa đã gọi ra tên người yêu.
Vẫn kịp thời kiềm chế ——
Hai người cũng không định bại lộ việc đã sớm quen biết đối phương.
Bởi vậy, sau khi tầm mắt ngắn ngủi chạm vào nhau, nàng dời mắt đi, lạnh nhạt nói.
“Tôi không tới tìm người.”
?
Vừa dứt lời, Đồng An Khả khó thở nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Hiên Viên Vũ cũng bất mãn nhíu mày.
Vân Khuynh ý vị không rõ nhìn hai người, đột nhiên mở miệng.
“Tôi tới để học.”
A!?
Vừa dứt lời, hầu như toàn bộ phòng học đều sửng sốt.
Trước mắt bao người, thiếu nữ xinh đẹp kia lại mở miệng: “Tôi nhảy lớp.”
!
Lần này là toàn bộ đều chấn kinh.
Đồng tử Đồng An Khả co rụt lại, Hiên Viên Vũ càng khó có thể tin.
Phải biết rằng, điều kiện nhảy lớp của Thánh Nặc vẫn luôn cực kỳ khắc nghiệt.
Lớp A, còn là lớp tốt nhất của mỗi khối. Có thể vào được lớp A, thành tích đều cực kỳ ưu tú.
Bất kể bối cảnh.
Khụ.
Đương nhiên là có ngoại lệ, đó là Hiên Viên Vũ.
Rốt cuộc thì hắn ta là con trai hiệu trưởng, cho nên được phá lệ.
Con cái nhà hào môn còn lại đều phải tuân theo quy củ này.
Cho nên, muốn nhảy lớp ở Thánh Nặc, hơn nữa còn nhảy đến lớp A…
“Không thể nào!”
Đột nhiên, Đồng An Khả nhỏ giọng la lên: “Sao cậu có thể thông qua khảo nghiệm nhảy lớp?”
Cho dù thành tích kiểm tra của đối phương trong ba tháng này đều vượt xa cô ta, luôn đứng hạng nhất.
Nhưng trong lòng Đồng An Khả vẫn không cho rằng, Thẩm Vân Khuynh lại ưu tú hơn nhiều so với mình ưu tú!
Nhưng hiện tại…
Giây tiếp theo.
Một giọng nam uy nghiêm vang lên: “Em học sinh này, em đang nói gì vậy?”
Chính là chủ nhiệm lớp Lưu Uy!
Hắn cất bước đi vào phòng học, nói.
“Thông qua khảo nghiệm, học sinh Thẩm đã hoàn toàn đạt tới trình độ của năm ba, còn là so với mặt bằng chung của lớp A.”
Lưu Uy nói xong, cũng không kiềm được mà toát ra sự thưởng thức.
Trong lớp có thêm một hạt giống tốt, tất nhiên là hắn vô cùng hoan nghênh.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Đồng An Khả, ngữ khí liền không tốt.
“Em học sinh này, em đang nghi ngờ sự công chính của tổ giáo vụ?”
“Em…” Đồng An Khả nghẹn họng.
Lưu Uy lại nhíu mày.
“Đúng rồi, em không phải học sinh lớp này mà. Tôi nhớ rõ là hình như em học lớp A năm hai, lần trước trước toàn trường…”
Đồng An Khả cứng người lại, chỉ cảm thấy mặt nóng rát như thiêu đốt.
Mà Hiên Viên Vũ cũng đang tức giận vô cùng.
Vừa rồi hắn ta còn tưởng rằng Thẩm Vân Khuynh tới tìm mình, kết quả…
Hơn nữa Lưu Uy còn nhắc tới "tiền án" của Đồng An Khả, Hiên Viên Vũ càng cảm thấy mất mặt.
Vì thế liền trút hết phẫn nộ lên người cô ta: “Em còn không mau cút về đi!”
Tức khắc làm Đồng An Khả giật mình.
Thẩm, Vân, Khuynh!
Cô ta căm hận trừng mắt nhìn Vân Khuynh, cắn cắn môi, chạy ra khỏi phòng học.
Trong phòng học, Hiên Viên Vũ lại không chút tôn kính ngắt lời Lưu Uy.
“Được rồi, chủ nhiệm lớp.”
Hắn ta cà lơ phất phơ nói: “Vào học thôi, hay là xếp chỗ cho bạn học mới trước đi”
Lưu Uy nghẹn họng, trong lòng bực bội, nhưng nghĩ đến thân phận của hắn ta, chỉ có thể nhịn xuống.
Hiên Viên Vũ cười lạnh, nói với Vân Khuynh.
“Sao nào, muốn ngồi cùng bổn thiếu chứ gì.” Hoàn toàn làm lơ bạn cùng bàn bên cạnh.
Đồng An Khả đi rồi, nhưng thật ra hắn ta cũng đã “Hiểu rõ” ——
Mặc dù Thẩm Vân Khuynh nói không phải tới tìm mình.
Nhưng vì sao đối phương lại muốn nhảy lớp? Chỉ sợ vẫn là vì hắn ta chứ gì…
Vân Khuynh: “…”
Nàng lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Vũ, trực tiếp quay đầu nói với Lưu Uy.
“Thưa thầy, em thấy phòng học cũng không có vị trí nào còn trống. Hôm nay không phải còn có một bạn học mới chuyển tới sao? Hay là thêm một cái bàn…?”
Lời này đúng là hợp tình hợp lý.
Quả nhiên Lưu Uy nghe xong, lập tức nói: “Đúng vậy, như vậy cũng tốt!”
Hắn nói xong lại chuyển sang Kỳ Tế phía bên kia nói: “Vậy, học sinh Kỳ?”
Ánh mắt Kỳ Tế càng tối, gật gật đầu.
Lưu Uy lập tức đánh nhịp: “Cứ như vậy đi, tôi đi tìm người dọn bàn ghế tới.”
Nói xong, vội vàng xoay người đi mất.
Phòng học, trước mắt bao người.
Vân Khuynh khẽ cười, chủ động đi về phía bạn cùng bàn.
“Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Kỳ Tế hơi hạ mắt, trực tiếp vươn tay.
Nhìn chỉ như một cái bắt tay thông thường.
Trong chớp mắt, hắn nắm chặt lấy tay nàng.
Vân Khuynh bất động thanh sắc nhướng mày, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhẹ vuốt ve lòng bàn tay lạnh như băng kia.
Ánh mắt Kỳ Tế càng tối, tầm mắt yên lặng khóa chặt nàng, đối diện với cặp mắt trong suốt giảo hoạt kia…
Đám học sinh không rõ chân tướng nhìn hình ảnh đôi tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ này lại cảm thấy vô cùng hài hòa.
Thậm chí còn có người thấp giọng kêu lên “Thật xứng đôi”.
Còn Hiên Viên Vũ?
Sắc mặt của hắn ta sớm đã đen hoàn toàn…
*
Trong khoảng thời gian này, đề tài nóng nhất Thánh Nặc đều nhắm vào hai người ——
Thứ nhất là Kỳ Tế.
Học sinh chuyển trường thần bí, không biết bối cảnh, nhưng giá trị nhan sắc quá mức hoàn hảo vẫn khiến đông đảo người chú ý.
Hơn nữa còn thuận lợi trở thành nam thần thế hệ mới của Thánh Nặc, thu hoạch được không ít nữ sinh ái mộ.
Đáng tiếc, tính tình lại… vô cùng lạnh lùng.
Cho tới bây giờ, thậm chí còn nghe nói hắn chưa từng cùng bạn cùng lớp nói chuyện quá một câu!
Thứ hai là Thẩm Vân Khuynh.
Là hoa hậu giảng đường được cả Thánh Nặc công nhận nên từ trước đến nay đều nhận được không ít sự chú ý.
Mà gần nhất là nàng long trời lở đất mà nhảy lớp, càng khiến cho các loại suy đoán tung bay.
Hơn nữa Thẩm thị có hành động liên tiếp gần đây đã thuận lợi vượt qua nguy cơ.
Nghe nói chính là vị này ở sau lưng đưa ra quyết định!
Phải biết rằng, không ít học sinh trong trường khi nghe đến tên Thẩm đại hoa hậu đều kính nể và kinh ngạc, cảm thán có thêm…
Tóm lại, trong lúc nhất thời, hai người này ở Thánh Nặc, có thể nói là vô cùng nổi bật.
Thậm chí đè ép cả những nhân vật phong vân trước kia——
“A a a! Kỳ Tế thật sự quá đẹp trai!!!”
“Nhưng mà lạnh lùng quá, ai dám thổ lộ đây?”
“A, người ta đẹp trai người ta có quyền. Có điều, mình cảm thấy hắn và Thẩm hoa hậu giảng đường rất xứng đôi luôn…”
Trong phòng họp Hội Học Sinh, mấy nữ sinh đang bát quái kịch kiệt.
Bỗng dưng.
“Phanh ——” một tiếng lớn, cửa bị đá văng.
Lại là Hiên Viên Vũ.
Hai tay đút túi quần, cười lạnh nói: “Mấy người đang thảo luận cái gì?!”
Thoáng chốc mọi người đều câm như hến.
Hiên Viên Vũ nhìn các cô, tức giận càng tăng.
Trước đây mấy cái hoa si này đều vây quanh hắn ta.
Hiện giờ…
Mấy nữ sinh nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta thì hãi hùng khiếp vía, vội vàng vây quanh: “Hội trưởng…”
Lại không ngờ, Hiên Viên Vũ kéo lại một người, cúi đầu trêu đùa.
“Thế nào? Tôi so ra kém hơn tên tiểu tử kia sao?”
Rốt cuộc thì công lực của “Phong lưu vương tử” vẫn còn, nữ sinh kia không khỏi đỏ mặt.
Lúc này Hiên Viên Vũ mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Khóe miệng hắn ta hơi cong lên, càng thêm gần sát nữ sinh kia, chậm rãi cúi đầu.
Còn chưa có động tác đã nghe được một tiếng thét chói tai ——
“Hiên Viên Vũ!”
Đồng An Khả đứng ở cửa, khó có thể tin nói: “Anh đang làm gì đó?!”
Cô ta đột nhiên xông lên phía trước, kéo hai người ra, giơ lên tay, định tát nữ sinh kia.
Hiên Viên Vũ nhíu máy, trở tay đẩy cô ta ra.
“Anh!” Đồng An Khả nổi giận nói: “Anh, cái tên hỗn đản này!”
Hiên Viên Vũ cảm thấy cô ta không nể mặt mình thì cười lạnh mắng: “Đồ điên!”
Đồng An Khả nắm chặt quyền, lại nhìn thấy ánh mắt tựa như chế giễu của mấy nữ sinh kia.
“Anh được lắm!” Cô ta phát hỏa nói, xoay người ra ngoài: “Chờ hối hận đi!”
*
Cùng ngày, lúc chạng vạng.
Một nữ sinh chặn đường Kỳ Tế trên hành lang.
“Học trưởng…”
Trong ngữ điệu lộ ra vài phần yêu kiều, khuôn mặt thanh tú hơi e lệ.
Thế nhưng lại là… Đồng An Khả!
Cô ta xoắn góc áo, nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt nói.
“Vũ hội tuần sau, anh có thể… làm bạn nhảy của em hay không?”
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Khí vận chi nữ à, cứ tiếp tục phát huy sự atsm của cô đi nha ~
Có ai thắc mắc sao mọi người có thể nhìn thấy Kỳ Tế không nè?