“Tôi tới công ty.”
Giây tiếp theo, hắn bỗng dưng đứng lên, “Diệp tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, không cần khách khí.”
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Vân Khuynh vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Nhịp tim, thế nhưng rối loạn.
Công lược nói.
Đối mắt từ 8 giây trở lên, tỷ lệ sinh ra tình yêu tăng gấp bội?
Bản thân mình, hình như thật sự có cảm giác.
Vân Khuynh bỗng nâng tay lên, bưng kín mặt.
Dưới khe hở ngón tay, là một mảnh đỏ bừng.
Nhưng… Bùi Quân Mịch đâu?
*
Mấy ngày kế tiếp.
Vân Khuynh đều ở lại nhà họ Bùi.
Chỉ là, quý nhân Bùi Quân Mịch rất bận, thời gian hai người có thể gặp mặt nhau, cũng không nhiều.
Nhà họ Bùi nằm tại khu đất cho người giàu, rất an tĩnh.
Trong một đống biệt thự lớn, một người hầu cũng không thấy.
Chỉ có người phụ trách quét dọn, thi thoảng sẽ tới.
Khó trách, Bùi Quân Mịch thường ở khách sạn.
Ở chỗ này, căn bản không có người để sai sử a!
Chỉ là, từ khi nàng bắt đầu nấu cơm ngày ba bữa, Bùi đại gia chủ, thật ra thường về nhà hơn nhiều…
Vân Khuynh nâng má, kích mở một trang web, đột nhiên cảm thấy.
Người đàn ông kia, khi không liền về sớm, là vì cơm tối đi?
Rốt cuộc, mỗi ngày, địa điểm bọn họ gặp nhau, chính là bàn ăn…
Nàng cắn cắn môi, có chút nhụt chí.
Tóm lại, mình chính là một nữ đầu bếp?
Vân Khuynh lại nghĩ lại tưởng tượng, nhớ tới công lược từng nói, muốn bắt được lòng đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày của hắn.
Vân Khuynh lên diễn đàn, nhìn thấy một đám tiêu đề quen thuộc, tâm tình tốt lên.
Mấy tiêu đề đỏ trước mắt, đều nói về việc nàng và Giang Diệc Thừa ly hôn.
Nhưng, khác với đêm hôm đó, dư luận hiện tại, đã sớm nghiêng về phía nàng.
Đêm đó, dưới phát sóng trực tiếp trên internet, sau khi quần chúng vây xem bị hung hăng vẳ mặt, đối với “tra nam” lừa người Giang Diệc Thừa này, cảm xúc lập tức từ đồng tình biến thành oán giận!
Trong nhất thời, tiếng lên án vang lên không ngừng.
Lúc sau, dưới sự đưa tin của báo chí truyền thông, giá cổ phiếu của tập đoàn họ Giang, càng ngày càng thấp.
Mà Vân Khuynh, lại thừa cơ lập một tài khoản Weibo.
Chỉ mấy ngày, đã có mấy trăm vạn lượt chú ý.
Rất nhiều người sô nổi xin lỗi nàng, càng không ít người tỏ vẻ, đã bị biểu hiện soái khí của nàng tại cuộc họp báo chinh phục!
Đương nhiên, internet quá lớn, vẫn có một số ít người ác ý mắng nàng, nhưng dưới đại thế, căn bản không đánh ra được bọt nước gì.
Vân Khuynh thở dài một hơi.
Dư luận a.
Không sai, nàng làm thế, là vì dư luận.
Không có biện pháp, loại “thiên kim nửa mùa” như nguyên chủ, ở nhà họ Diệp, kỳ thật căn bản chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.
Nếu nàng muốn đoạt quyền nhà họ Diệp, trừ bỏ trợ giúp từ Bùi Quân Mịch, xoát cảm giác tồn tại trước mặt công chúng, cũng là trợ lực lớn.
Vân Khuynh kích mở giao diện Weibo.
Đột nhiên, vài tin nhắn riêng, hiện ra.
“Vân Khuynh, chị… chị biết rồi phải không?”
“Thực xin lỗi, em, em thật sự không cố ý! Em với anh Thừa, chỉ là nhất thời cầm lòng không đậu…”
“Cầu xin chị, cầu xin chị, tha cho anh ấy đi.”
“Hiện tại tình hình nhà họ Giang rất không tốt, chị hãy sửa lời trước mặt truyền thông được không, Vân Khuynh, em xin chị.”
“Đều do em sai. Em, em sẽ, khuyên anh Thừa, để anh ấy trở lại bên cạnh chị.”
Ngữ khí điềm đạm đáng yêu cùng lối tư duy kỳ khôi, thật sự quá rõ ràng.
Diệp Âm Âm…
Vân Khuynh trầm mặc, nhớ tới vị tiểu công chúa “đơn thuần thiện lương” trong cốt truyện và trí nhớ nguyên chủ, không khỏi thở dài.
Hình tượng “nhu nhược vô hại” này, đúng là chẳng khác gì Tô Hề Hề.
Chính là, lúc nguyên chủ không có tội tình gì bị cường bạo, bị uy hiếp, cô ta ở nơi nào?
Phải, cô ta đúng là đã từng vì nguyên chủ chịu khổ mà nói vài lời hay, nhưng, khi ba người đàn ông kia dỗ vài câu, cô ta liền quên sạch.
Nhưng Diệp Âm Âm, thật sự không biết gì sao? Lại có nhiêu người, từng vì “tình yêu đích thực” của bọn họ, bị đẩy xuống địa ngục?
Vân Khuynh cười nhạt một tiếng.
Lúc này, giao diện tin nhắn riêng, vẫn không ngừng xoát tin tức.
“Vân Khuynh… Người chị tốt của em, chị mau trả lời em đi. Em nhìn thấy đèn của chị sáng.”
“Lần này chị tự tiện ly hôn với anh Thừa, cha với anh hai cũng rất tức giận. Vân Khuynh, chị mau về nhà họ Diệp đi. Nhận lỗi rồi, em sẽ nói chuyện giúp chị.”
“Vân Khuynh…”
A.
Vân Khuynh cũng nhịn không được.
Từ sau khi nàng xuyên tới, rất nhiều chuyện xảy ra quá nhanh, bởi vậy, di động để liên lạc mà nguyên chủ vốn có, còn chưa kịp mua.
Đến nỗi công việc, từ sau khi nguyên chủ gả cho Giang Diệc Thừa, dưới sự xúi giục của “người em tốt” Diệp Âm Âm, cũng đã bỏ, muốn chuyên tâm làm một “bà chủ hào môn”.
Bởi vậy, mấy ngày vào ở nhà họ Bùi, nàng cơ bản ở trạng thái không thể liên lạc.
Không ngờ, Diệp Âm Âm tuy không có cách liên lạc trực tiếp với nàng, còn có thể lên Weibo ghê tởm mình.
Xem ra, mấy ngày nay mình quá nhà rồi.
Sự nghiệp làm ngột ngạt đám người “khí vận chi nữ”, đúng một một khắc cũng không thể dừng.
Nghĩ vậy, Vân Khuynh cười lạnh một tiếng, tắt Weibo, đột nhiên đứng lên.
Nếu không tìm chuyện để làm, chỉ sợ nàng sẽ tức chết!
*
Tối nay khi Bùi Quân Mịch về đến nhà, cảm thấy có chút khác thường.
Hắn bước vào cửa, đi vài bước.
Mới phát hiện không đúng chỗ nào.
Lọt vào tầm mắt, phòng khách và phòng bếp, đều yên ắng.
Bóng người luôn ở lúc mình trở về bày ra một bàn đồ ăn ngon, không thấy đâu.
Bùi Quân Mịch nhăn mày, sâu trong nội tâm, thế nhưng cảm thấy không vui.
Mà khi hắn ý thức được cảm xúc kỳ dị này của mình, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp, hiện lên tia âm trầm.
Từ lúc nào…
Hắn sẽ bị một cô gái ảnh hưởng?
Tại giới thượng lưu, không ai không biết, gia chủ nhà họ Bùi, tuổi còn trẻ, bề ngoài tuấn mỹ phong lưu, nhưng, trên thực tế, lại là một nhân vật tàn nhẫn vô tình.
Có lẽ, hắn sẽ sinh ra một chút hứng thú với một vài cô gái, nhưng, chưa từng có hành động chính thức gì.
Như Diệp Âm Âm.
Bùi Quân Mịch với cô ta, xác thật có vài phần để ý.
Bởi vì, không ai rõ hơn hắn, loại phụ nữ mỹ lệ “đơn thuần” này, họa thủy đến cỡ nào…
Kỳ thật, người thật sự làm hắn nhìn không thấu, là Diệp Vân Khuynh.
Bùi Quân Mịch không rõ, vì sao cô gái này kiên định cho rằng, mình nhất định phải có được Diệp Âm Âm?
Càng không nói đến, khí chất cùng thủ đoạn trên người nàng cùng những thứ hắn điều tra được hoàn toàn khác nhau, cứ như hai người vậy…
Kinh ngạc nhất chính là, tối hôm đó, vốn chỉ là một câu vui đùa, không nghĩ tới, Diệp Vân Khuynh, thật sự đến đây ở.
Hai người đã nhiều ngày ở chung, cũng là mười phần vi diệu.
Có đôi khi, Bùi Quân Mịch đọc được ánh mắt nàng nhìn về phía mình, nội dung bên trong, thậm chí làm hắn nghi hoặc.
Mà, lúc này.
Hắn phát hiện, dưới sự dụ dỗ từ tay nghề nấu ăn vô cùng tốt của Diệp Vân Khuynh, thời gian mình về nhà, càng ngày càng nhiều.
Bùi Quân Mịch miết môi, thần sắc đen xuống vài phần.
Hắn khó có được thu lại thần thái tà tứ, tuấn nhan hơi trầm xuống, đi nhanh lên tầng.
Đi qua một gian phòng sáng đèn, bước chân của hắn dừng lại.
Trong thư phòng.
Vân Khuynh cầm bút lông, tư thái ưu nhã đứng trước bàn, thần thái chuyên chú, đang vẽ cái gì trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh.
“Cô.. đang làm gì?”
Giọng nam trầm thấp, đột nhiên vang lên phía trước nàng.
!!!
Vân Khuynh cả kinh.
Giây tiếp theo, tay nàng run lên.
Lúc hắn còn chưa phản ứng lại, nàng liền theo bản năng cầm tờ giấy Tuyên Thành, giấu sau lưng!
“Tôi…” Vân Khuynh ngẩng đầu, quả nhiên thấy người đàn ông híp mắt, đứng cách đó không xa, ý vị không rõ đánh giá mình.
“Không có gì, tôi, tôi mượn thư phòng luyện chữ.”
Nàng rũ mắt, nhất thời có chút chột dạ.
Bùi Quân Mịch yên lặng nhìn Vân Khuynh, đột nhiên nói: “Lấy ra đây.”