TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (5)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻
Trong chớp nhoáng, Vân Khuynh tinh chuẩn nhìn qua một chút.
Cùng thời khắc đó.
Đám lông vốn dĩ đã an phận đột nhiên nhảy lên, giơ móng vuốt lên, chụp về phía nàng: “Meow ——”
Một tiếng meo này, xen lẫn tức giận rõ ràng, nhưng vẫn như cũ không che đậy được sự mềm mại đáng yêu.
Dù sao thì nhìn dáng vẻ, vẫn chỉ là một con mèo con thôi mà…
Nàng nghĩ, gợi môi lên, mừng thầm vì rốt cuộc cũng nghe được tiếng kêu của nó.
Bàn tay cũng không chút chậm trễ ôm vòng lấy chú mèo: “Được rồi, đừng quậy nào.”
Hoàn toàn là thái độ dụ dỗ.
Nhưng động tác của Vân Khuynh lại căn bản không chút lưu tình: Chớp nhoáng kia, nàng niệm “Giam cầm quyết”, muốn tạm thời trói chặt mèo trắng.
Nhưng, nháy mắt khi phát pháp quyết ra, một đệm thịt phấn nộn đánh lên mặt Vân Khuynh.
Chỉ là… cảm giác của đợt “Tập kích” này lại là lông xù xù.
Rất rõ ràng, nó căn bản không thật sự vươn móng vuốt cào nàng.
Có điều, “Bộp ——” một tiếng.
Đám lông tuyết trắng lại tự giác cho nàng đầy đủ trừng trị, đạp lên trên cánh tay nàng, cằm khẽ nâng, nheo mắt nhìn lại đây.
To gan lớn mật!
Biết sai chưa hả, hừ!
…
Một dáng vẻ khinh bỉ hệt như người thường.
Nhưng dừng trong mắt Vân Khuynh, căn bản là đang bán manh…
Nhưng lần này, nàng nhịn cười, cho bệ hạ mèo đầy đủ mặt mũi ——
Vừa rồi thời gian quá ngắn, chỉ sợ nó cho rằng nàng căn bản không thấy rõ đi?
…Khụ.
Trên thực tế…
Thì ra là mèo đực nhỏ…
Trong lòng Vân Khuynh yên lặng tự nói câu này, giây lát sau, nàng nhìn đám lông xù xù này, như suy tư điều gì.
Dưới tầm mắt chuyên chú của nàng.
Lúc đầu mèo con chỉ trừng mắt, nửa phần cũng không thèm nhìn lại.
Đến khi bị nhìn một lúc lâu, nó lại giống như bực bội giãy giụa lên, thấy không có kết quả lại quay người nghiêng đầu, chỉ để lại một cái gáy lông xù xù.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Tiểu nha đầu này, một chút rụt rè cũng không có…
Nội tâm đống lông trắng chửi thầm, Vân Khuynh tất nhiên không biết.
Nàng chỉ là cười khẽ, bàn tay mềm khẽ nâng, nhẹ nhàng vặn đầu nhỏ trở về.
Sau đó, trước khi boss lại muốn tức giận.
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, đột nhiên tự nói: “Mi từ đâu đến vậy… Không phải là có ai cố ý phái tới giám thị ta đấy chứ?”
Cùng một con mèo nói chuyện, hình như rất kỳ quái.
Nhưng nàng lại vô cùng nghiêm túc.
Dù sao thì —— thế giới này là tinh tế tương lai, khoa học kỹ thuật phát triển cực cao. Trong trí nhớ của nguyên chủ, nơi này cũng có những động vật máy móc linh tinh.
Mặc dù vừa rồi, sau khi chơi đùa thăm dò, Vân Khuynh trên cơ bản đã xác định: Trước mắt là một con mèo thật.
Nhưng cũng không có nghĩa là nó không có điểm đáng ngờ.
Trên thực tế, bất cứ sinh vật nào xuất hiện tại tinh cầu chết này đều đáng giá để nghi ngờ. Huống hồ, mèo trắng nhỏ này vẫn không bị pháp quyết khống chế…
Vì thế lúc này, Vân Khuynh quyết định nói thẳng.
Sau câu phát biểu “Giám thị luận”, nàng không hề nháy mắt lưu ý phản ứng của đám lông xù trong lòng ngực này.
Ánh mắt sáng quắc.
Hoàn toàn không hề cảm thấy phóng khí thế với một con mèo thì có gì đáng xấu hổ.
…
Còn “Đương sự mèo” bị nhìn chằm chằm ——
Lỗ tai tuyết trắng không dấu vết cử động, nhận lấy giáo huấn trước mặt, thân thể quyết tâm không cứng đờ.
Lúc này, giọng nói trẻ con chợt vang trong đầu..
“Nha nha nha! Làm sao bây giờ? Cô ấy thật thông minh! Nhóc con, cậu xong rồi, sắp bị phát hiện rồi ha ha ha! Để tôi dạy cho cậu, mau bán manh đi nào…”
Câm miệng!
Trong tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của trí năng, mèo trắng nhỏ hừ một tiếng lạnh lẽo, đơn phương che chắn giao lưu ý thức.
Giây tiếp theo.
Mũi chân điểm một chút, lần này, cũng bất chấp cái gì bại lộ hay không bại lộ, nghiêm túc dùng lực.
Vì thế, chỉ vài cái liền tránh thoát giam cầm, thân thể lại lần nữa nhảy lên đống phế tích, quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Vân Khuynh nheo mắt lại, bốn mắt nhìn nhau.
Giây lát sau, chợt thấy đám lông này ngoắc ngoắc móng vuốt, “Meo ——” một tiếng, đột nhiên nhảy về phía trước.
Hình như là… muốn nàng đi theo?
Vân Khuynh có chút kinh ngạc.
Có điều, mèo trắng nhỏ đã phối hợp nhảy lên.
Hàng mi dài của nàng run lên, cong khóe môi, trong tay đột nhiên xuất hiện một sợi dây leo, dựa thế nhảy lên đuổi theo.
…Gió nhẹ phất qua.
Trên mảnh đất đen vàng, núi kim loại liên miên không dứt, vốn dĩ vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Nhưng lại có hai thân ảnh bay vọt trên địa thế chập chùng, một trắng một xanh lục, tạo cho đất trời thêm vài phần sinh khí.
Vài khắc sau, một người một mèo mới ngừng lại.
Lúc này, mèo trắng nhỏ xoay người, nhìn cô gái vẫn luôn đuổi kịp bước chân mình.
A.
Thân thủ miễn miễn cưỡng cưỡng… xem như qua cửa.
Trong lòng nó đánh giá, hiếm khi cho ánh mắt tán thưởng.
Đáng tiếc, Vân Khuynh hoàn toàn không nhận thấy được.
Một cái chớp mắt này, nàng thấy cảnh tượng trước mặt lại một lần nữa giật mình ——
Kia… Vậy mà là, một chiến hạm nhỏ bị hư hại!?
Khung máy móc đã cháy đen, tĩnh mịch dừng trước một ngọn núi kim loại, bị đâm ra một góc lớn.
Cửa khoang cũng hơi mở ra, liếc mắt một cái nhìn lại, bên trong tối om, không biết tình huống như thế nào.
…Một khắc yên tĩnh.
Vân Khuynh thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía đám lông ở một bên: “Chẳng lẽ, mi đến từ trong này?”
Hừ.
Bên kia, mèo trắng nhỏ bị vắng vẻ hồi lâu lại như bất mãn quay đầu qua, vừa giẫm chân, trực tiếp nhảy lên cửa khoang.
Ánh mắt nàng chợt lóe, vội theo đi lên, bắt đầu “Hành trình thăm dò”.
…Vân Khuynh cẩn thận mở cửa khoang ra.
Trông thấy đầu tiên chính là phòng điều khiển chỉ huy, mấy cỗ thi thể tứ tung ngang dọc nằm ở giữa, đều đã chết đến không thể chết hơn nữa.
Sau đó, là khoang nghỉ ngơi, khoang quỹ đạo…
Nàng cẩn thận dò xét mấy lần, trở lại phòng điều khiển, quan sát thông tin đường bay còn lưu lại.
…
Sau một lúc lâu, cuối cùng Vân Khuynh cũng có kết luận bước đầu ——
Nhìn tình huống, đây là một nhóm hải tặc tinh tế nhỏ.
Sau khi bị quân đội đả kích, một tên cầm đầu nhỏ trong đó mang thủ hạ bước lên phi thuyền tư nhân chạy trốn, vì cuống quít loạn chạy trốn mới vào nhầm phụ cận tinh cầu hoang phế này, chiến hạm lại gặp trục trặc nổi lửa, cuối cùng đành phải hạ cánh khẩn cấp tại đây, toàn thể đều bỏ mình.
Chỉ có một con mèo trắng nhỏ do tình nhân của thủ lĩnh nuôi không biết trốn đến chỗ nào, thế nhưng lại còn sống như kỳ tích, cộng thêm trong phòng nghỉ còn dự trữ không ít đồ ăn, gắng gượng qua mấy tháng.
Còn thời gian, đại khái xảy ra trước mấy ngày nàng bị ném tới.
Mà trước đây khi Vân Khuynh thăm dò tinh cầu này, thể lực không thể chống đỡ, cũng chưa bao giờ đi xa đến vậy.
Bởi vậy, nàng vẫn luôn không phát hiện ra phi thuyền này.
Nếu nói như vậy, hết thảy đều thiên y vô phùng*.
*Thiên y vô phùng (天衣无缝): Nghĩa đen là áo trời không vết vá. Chỉ sự hoàn hảo không có gì sơ sót.
Nhưng Vân Khuynh lại nhíu mày, theo bản năng cảm thấy còn có chút không thoải mái.
Tuy rằng… Chuyện này đối với nàng mà nói, trăm phần trăm là chuyện tốt ——
Không nói đến trong phi thuyền còn dự trữ không ít đồ ăn, nước, quần áo.
Chỉ riêng bản thân chiến hạm này, nếu có thể cải tạo một phen, càng có thể trở thành bảo đảm cực lớn.
Nhưng mà...
Chính Vân Khuynh cũng có chút hoài nghi: Bởi vì lần này vận khí của nàng cũng thật quá tốt quá thì phải?
Nhưng suy nghĩ hồi lâu, nhất thời không phát hiện ra có gì không đúng.
Nàng ngưng nháy mắt, tạm vứt bỏ tâm tư nghi thần nghi quỷ, xoay người, bế mèo trắng nhỏ vẫn luôn ngây ngốc ở một bên lên.
“Cưng đúng là đi ra từ đây? Không lừa chị đấy chứ?” Vân Khuynh ôn hòa hỏi, thuận tiện gãi gãi lưng nó.
Con nhóc không biết lớn nhỏ, tôi lớn hơn cô đó!
Tức khắc, lỗ tai mèo trắng nhỏ run lên, nâng cằm nhìn nàng, hơi nghiêng đầu.
Có lẽ muốn biểu đạt sự phẫn nộ, nhưng tư thế này, lại… cực kỳ thiên chân vô tà.
Cũng vô cùng manh.
Trong chớp mắt ấy, Vân Khuynh tạm buông bỏ nghi ngờ bị ánh sáng đáng yêu đánh trúng, không khỏi càng thêm ôm chặt đám lông này.
Từng chút một, vừa cưng chiều nó vừa thuận tay vuốt lông.
Thậm chí còn xa xỉ dùng một chút linh khí trên đầu ngón tay, để boss càng thêm thoải mái: “Ngoan… Gọi cưng là Tiểu Bạch nhé?”