TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (10)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Một thân quân trang màu xám sắt, phát họa ra thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, khuôn mặt càng tuấn mỹ đến nỗi tựa như có thể lập tức tham gia một bữa tiệc tối xa hoa.
Hình dáng ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt phong lưu hơi xếch lên, một cái liếc mắt liền có thể khiến người khác tan rã.
Khó có thể tưởng tượng được đây là một quân nhân hàng năm hành tẩu trong chiến hỏa. Nhưng, khí chất cả người thiết huyết túc sát lại rõ ràng chứng minh hắn rất nguy hiểm...
Vân Khuynh bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, tựa như bị "Nam sắc" mê hoặc, trong đầu lại rất nhanh hiện tư liệu về người này.
Mộ Thiệu Tu, phản diện lớn nhất của vị diện này.
Mới đầu, vì hắn và một trong những bạn lữ của Tô Mạn Mạn là Nhiếp Cảnh Vân có tranh chấp trong quân giới, lại càng quyền cao chức trọng hơn so với Nhiếp Cảnh Vân, tất nhiên là đứng ở phía đối lập với bọn người "Khí vận chi nữ".
Căn cứ vào tin tức thế giới, Nhiếp Cảnh Vân sau khi ủng hộ Tô Mạn Mạn là dị năng giả hệ mộc có tiềm lực cấp S, nắm giữ được càng nhiều binh quyền, đấu tranh giữa hai người càng ngày càng gay gắt.
Cuối cùng bùng nổ ngay tại vấn đề chiến tranh với Trùng tộc: Mộ Thiệu Tu kiên định duy trì phái chủ chiến, nhưng Tô Mạn Mạn vì có quan hệ tình nhân bí ẩn cùng với một người khác là Ryan, kiên định ủng hộ Nhiếp Cảnh Vân nghị hòa.
Hai bên tranh chấp không dứt.
Cuối cùng, vẫn là ba người Tô Mạn Mạn thiết kế bẫy rập, khiến Mộ Thiệu Tu chỉ mang theo một phân đội nhỏ đối chiến với đám Trùng tộc tinh nhuệ, mệnh vong tinh không.
Nếu nói về nguyên nhân thành công lớn nhất của kế hoạch này: Chính là bởi vì, Mộ Thiệu Tu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, vậy mà sẽ có người yêu đương với Trùng tộc...
Còn là dưới tình huống đã có người yêu.
Đương nhiên, hắn không biết, "Khí vận chi nữ" luôn luôn không làm theo lẽ thường.
...Khụ.
Tóm lại, thoạt nhìn, tướng xui xẻo cỡ này, có vẻ như cũng rất phù hợp với thiết lập của người yêu nhà mình.
Thế là lúc này, Vân Khuynh liền giương môi lên, rất không khách khí gọi nam thần Liên Bang trước mắt một tiếng.
"Mộ thượng tướng."
Giọng nói nhỏ nhẹ, còn mang theo vài phần lười biếng do vừa mới tỉnh ngủ, phối hợp với nụ cười tươi sáng của mỹ nhân... Bất động thanh sắc trêu chọc.
Dứt lời, ánh mắt Mộ Thiệu Tu ảm đạm trong chớp mắt, nhưng mặt ngoài vẫn chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Tô tiểu thư."
Hàng mi dài của nàng run lên, cũng không để ý, lại nói: "Mộ thượng tướng sao lại ở đây?" Nói, thuận thế hơi đổi hướng về phía thuộc hạ vừa rồi mới lên tiếng, ý tứ nghi vấn rõ ràng.
"Ách..."
Vấn đề vừa ra, Mộ Thiệu Tu còn chưa đáp lại, ngược lại người đàn ông nhỏ gầy vừa dông dài kia lại im lặng.
Trong lúc nhất thời, y nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh, nghĩ đến lời vị thượng tướng Liên Bang kia vừa nói, đều hai mặt nhìn nhau.
Im một lát, vẫn là một cô gái đi ra, co quắp nói.
"...Bọn thuộc hạ vô năng. Lần này thật ra là Mộ thượng tướng cứu người. Hay là, người và Mộ thượng tướng giao lưu trước đi, chúng tôi... lui xuống trước?" Cô nói, mấy thuộc hạ Tô gia còn lại cũng điên cuồng gật đầu.
Vân Khuynh thấy thế, trong lòng có chút buồn cười, cũng không khó xử bọn họ: "Vậy mọi người ra ngoài trước đi. Tôi... Liền làm phiền Mộ thượng tướng?"
Dứt lời, nàng chuyển mắt nhìn Mộ Thiệu Tu một cái.
Bỗng thấy người đàn ông nghiêng người, vô cùng tự nhiên trực tiếp ngồi xuống giường.
...Ừ?
Mấy thuộc hạ vội vàng rời khỏi khoang nghỉ ngơi, Vân Khuynh lại chớp mắt, đối diện với cặp mắt sâu thẳm nhàn nhạt kia, độ cong bên môi lại có chút vi diệu.
Tính cách của người nào đó một đời này, hình như là mặt ngoài cao lãnh?
Khụ.
Ý tưởng này dạo qua một vòng trong lòng, nàng nắm tay khẽ che đậy ý cười bên môi, không để lộ ra.
Rất nhanh, cửa được đóng lại, trong khoang chỉ còn lại Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu.
...Nhất thời trầm mặc.
Hai người phân ra ngồi ở hai bên mép giường, đối diện nhau không nói gì, nhưng, kỳ lạ là lại không có bất kỳ cảm xúc ngượng ngùng nào.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Ngược lại.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như đã có ăn ý nhiều năm, tràn ngập dịu dàng nhàn nhạt.
Cho đến giây lát sau --
"Anh/Cô..."
Hai bên đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại.
Khoảng khắc kia, phảng phất như có ý cười tràn ra giữa ánh mắt hai bên.
Mộ Thiệu Tu mím môi, hơi nghiêng mắt: "...Cô nói trước đi."
Thấy thế, ánh mắt Vân Khuynh lại đột nhiên lung lay --
Động tác này, có vẻ hơi... Manh một cách quen thuộc!?
Trên thực tế, nàng vốn dĩ muốn hỏi chính là chuyện cầu viện, nhưng nháy mắt này, một thân ảnh nho nhỏ lại vượt lên trước.
"Anh có biết mèo của tôi ở đâu không?"
Vì thế, cuối cùng buột miệng thốt ra, lại là một câu truy vấn đột ngột như vậy.
Sau đó, một mảnh tĩnh mịch.
Vân Khuynh: "..."
Trời đất!
Sau khi hoàn hồn, nàng mím môi, có hơi xấu hổ hạ mắt.
Nhưng nghĩ đến, lại không khỏi càng thêm lo lắng: Đúng vậy, mèo trắng nhỏ làm bạn với mình lâu nay, rốt cuộc có sao không?
"Mộ thượng tướng..."
Nghĩ, Vân Khuynh không khỏi hơi nhấc mi mắt lên, trộm liếc thần sắc người đàn ông, nhẹ giọng nói.
"Lúc ngài cứu tôi có thấy nó không?"
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Thiệu Tu hoàn toàn lạnh xuống.
Tiểu hỗn đản.
Ánh mắt cô có vấn đề à?
Không phải tôi đang ở trước mắt cô hay sao...
Hắn cười nhạo một tiếng, vốn không muốn đáp, nhưng giây tiếp theo, đối diện với đôi mắt phượng tràn đầy chờ mong kia vẫn đáp lại một câu: "Nó ở phòng khác."
Lúc này Vân Khuynh mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi," nghĩ nghĩ, lại nói: "Tôi có thể đi gặp nó trước không..."
Lần này, người đàn ông rốt cuộc nhịn không được nói.
"So với mèo, tôi nghĩ, cô có thể quan tâm đến vị hôn phu của mình trước hay không?"
!!!
Nháy mắt khi dứt lời kia, Vân Khuynh hoàn toàn ngơ ngẩn.
Vị hôn phu!?
Tư duy của nàng đầu tiên là bay đến trên người tra nam có hôn ước với nguyên chủ.
"Nhiếp Cảnh Vân?" Vân Khuynh theo bản năng nói, lập tức cảm thấy không đúng.
Nhưng giây tiếp theo, khi nàng lại nâng mắt lên, nhìn thấy, là thượng tướng tuấn mỹ bỗng nhiên áp lên...
*
Trung Ương tinh.
Biệt thự tư nhân của Nhiếp thượng úy.
Hôm nay là chủ nhật, Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân vẫn theo lệ thường nằm trong nhà "Ngọt ngào".
Trên giường lớn phòng ngủ, mây mưa ngừng nghỉ.
Tô Mạn Mạn đẩy gã đàn ông trên người ra, đột nhiên bực bội nói: "Này, tên Bull kia rốt cuộc có làm được hay không vậy? Đã mấy ngày rồi! Hắn sẽ không cầm tiền của bà đây, sau đó chạy trốn luôn đó chứ..."
Nhiếp Cảnh Vân nghe vậy đứng lên, cười nói: "Mạn Mạn, em nghĩ nhiều rồi, sao vậy được chứ?"
"Hừ. Tốt nhất là như vậy." Tô Mạn Mạn nhíu mày hừ lạnh nói, lại lần nữa đẩy Nhiếp Cảnh Vân đang dính lên ra, tùy tay mở ra màn hình điện tử giả lập --
"Đầu tuần, đệ nhất hạm đội thắng lợi trở về, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của trưởng quan Mộ Thiệu Tu. Theo như tin tình báo ở cảng hàng không, Mộ thượng tướng bay bằng chiến hạm tư nhân. Hôm nay, cuối cùng chúng tôi cũng nhận được tin tức vị nam thần tinh tế này đã trở về địa điểm xuất phát..."
Báo chí đưa tin bát quái, sắc mặt Nhiếp Cảnh Vân lại trầm xuống: "Mạn Mạn, mấy tin tức vô dụng này có gì hay đâu? Cả ngày chỉ biết hùa theo mặt tốt của cái gọi là nhân vật phong vân..."
Trong ngữ khí xen lẫn chua xót và ghen tỵ, càng ẩn ẩn toát ra khinh thường đối với Mộ Thiệu Tu.
Nhưng nghe vậy, Tô Mạn Mạn lại cười nhạo nói: "Đúng vậy, phóng viên chỉ biết đi theo phía sau mông người ta, ngược lại cũng không thấy đến phỏng vấn anh!"
Bị chọc trúng tự tôn đàn ông, sắc mặt Nhiếp Cảnh Vân biến đổi: "Mạn Mạn, ý em là anh không bằng hắn? Anh..."
Lập tức, trong lòng Tô Mạn Mạn cả kinh, đầu óc vừa chuyển, vội giả vờ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Cút! Bà đây ủng hộ anh lâu như vậy, anh không thể cho bà thêm chút mặt mũi, hạ thấp tên tiểu bạch kiểm kia xuống hay sao?"
Một tiếng mắng này, lại cao minh làm sáng tỏ lập trường, Nhiếp Cảnh Vân lập tức chuyển biến thái độ, ôm lấy cô ta: "Mạn Mạn, anh sẽ cố gắng..."
Nói rồi, hắn ta nâng mặt Tô Mạn Mạn lên, đang muốn hôn như mưa rền gió dữ --
Lại đột nhiên nghe thông báo đưa tin: "Trời ạ! Mọi người ơi, chúng tôi mới vừa nhận được một tin tức mang tính bùng nổ! Mộ gia vừa tuyên bố thông cáo: Lần bay này của Mộ thượng tướng là vì đón vị hôn thê, hai người sắp... Chọn ngày thành hôn!"