Nhưng mà.
Phản ứng như thế của mấy người, lại làm các phóng viên càng thêm điên cuồng!
Chậc.
Nhìn bộ dáng Diệp nhị tiểu thư nhu nhược sợ hãi nép trong lồng ngực Giang thiếu gia đi, nhìn biểu hiện đau lòng che chở của Giang thiếu gia đi!
Nếu còn không nhìn ra quan hệ giữa một nam một nữ này, quá thẹn với kinh nghiệm trong giới truyền thông rồi!
Vì thế.
Nháy mắt!
Cả một biển camera hướng về đây, nhắm ngay hai người, điên cuồng chụp lại tư thái ái muội kia!
Đồng thời, cả một bão câu hỏi, cũng bị ngạnh nhét vào trước mặt mấy người.
“Giang thiếu gia, ngài đang đau lòng ‘bảo vệ mỹ nhân’ sao?”
“Chủ tịch Diệp, tổng giám đốc Diệp, hai vị mang theo nhị tiểu thư tham gia hoạt động này, có phải thể hiện hai vị kiên định đứng cùng phía với cô gái nhỏ không?”
……….
Dưới oanh tạc không ngừng của ‘trường thương đoản pháo’, mấy người cuối cùng cũng phản ứng lại.
Nói vậy, chuyện của Diệp Âm Âm và Giang Diệc Thừa, đã bị phơi ra ngoài.
Thoáng chốc, sắc mặt ba người đàn ông đều trầm xuống.
Trong lòng, không hẹn mà cùng lướt qua một cái tên!
Diệp, Vân, Khuynh!
Nhất định là ả làm!
Cũng may, chiếu theo tình hình, ả còn chưa lộ chuyện 4P kinh thế hãi tục ra ngoài.
Nhưng, cho dù là thế, ba người đàn ông, vẫn nổi giận cực độ!
Rốt cuộc, là nhân vật có uy tín danh dự trong giới thượng lưu, bọn họ đã từng chật vật như thế bao giờ?
Đều do ả đàn bà đê tiện kia ban tặng!
Trong đó, người có địa vị cao nhất Diệp Cẩn Huy cũng tức giận!
Sắc mặt hắn đen như đáy nồi, đang muốn đưa uy thế của gia chủ nhà họ Diệp ra, lời lẽ nghiêm khắc một phen —
“Không, không cần, đừng nói nữa, không nên trách anh Thừa, đều là tôi sai, là tôi sai, là tôi câu dẫn anh ấy…”
Diệp Âm Âm đột nhiên mở miệng, cô ta ai oán nằm liệt trong lồng ngực Giang Diệc Thừa, vô cùng thống khổ.
“Nhưng, tôi không phải muốn làm Vân Khuynh tổn thương, chỉ là, là nhất thời cầm lòng không đậu… Ngô…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Bỉnh Hiên đã che miệng cô ta lại, nói: “Âm Âm!”
Mà, Giang Diệc Thừa lại rất cảm động.
Đồ ngốc Âm Âm này, thế mà lại muốn một mình gánh trách nhiệm!
Lập tức, tấm lòng đại nam nhân hào hùng lên.
Hắn quay đầu, ánh mắt bốc lửa hung hăng hướng về chúng phóng viên.
“Nhớ kỹ, các người vừa rồi không nghe được cái gì hết!”
Hắn lạnh giọng uy hiếp: “Sau này, nhà ai còn dám đưa tin, chính là công khai thành địch của hai nhà họ Giang, Diệp!”
Một bên, vẻ mặt hai cha con nhà họ Diệp cũng lạnh lẽo mười phần.
Hậu quả của việc làm trái hai hào môn lớn, ở Đế Đô, không có hãng truyền thông nào gánh vác nổi!
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Một biển đèn flash, nháy mắt lại nháy liên tục trước mặt họ!
“Giang thiếu gia, ngài đang phong sát giới truyền thông vì Diệp nhị tiểu thư sao?”
“Xin hỏi chủ tịch Diệp…”
Các phóng viên, không chỉ không bị dọa, ngược lại giống như uống thuốc kích thích, càng điên cuồng vây quanh mấy người!
Trường hợp, càng lúc càng hỗn loạn!
Ba người cắn răng, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ Diệp Âm Âm, để cấp dưới mở đường, chật vật chạy trối chết!
Mà.
Cách đoạn đường đang bị phóng viên vây chặt không xa.
Tại chỗ ngoặt kín đáo, một bóng người thon gầy, đứng yên tĩnh, cùng với đám đông chen chúc bên ngoài, hình thành sự đối lập rõ nét.
Cô gái xinh đẹp nhẹ nhếch môi đỏ, cười đến thần bí mà trào phúng.
Bỗng dưng.
Một bóng người phủ lên đầu nàng.
Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp phủ nhẹ lên mắt nàng, đồng thời, thân hình cao dài mang theo hơi thở sạch sẽ, lập tức bao phủ thế giới của nàng.
Vân Khuynh cả kinh, lập tức phản ứng lại, theo thế ngả người, tự nhiên ngã vào lồng ngực người nọ.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt.
“Bùi Quân Mịch, anh có ấu trĩ không?”
Sau tiếp xúc thân thể ngắn ngủi, nàng quay người lại, giống như tinh linh nghịch ngợm, lập tức chui ra khỏi ngực người đàn ông, ngón tay xanh nhạt, nhẹ nhàng điểm xuống ngực hắn.
Bùi Quân Mịch rũ xuống cặp mắt mị hoặc, trở tay liền cầm lấy chiếc cằm tinh xảo của Vân Khuynh. “Tiểu hồ ly.”
Hắn cười trầm thấp, âm cuối hơi vút cao, mang theo ý vị câu nhân khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
“Lúc trước, một câu lại một câu tôn kinh gọi Bùi gia chủ, hiện giờ, mới học qua vài lần, đã dám trực tiếp gọi tên tôi?”
Vân Khuynh bị hắn giữ chặt, đối diện với đôi mắt đào hoa điện lực mười phần, lập tức, mặt đẹp liền đỏ bừng.
“Khụ,” nàng không tự giác rời tầm mắt, ý đồ mạnh mẽ nói sang chuyện khác: “Anh vừa mới, ở đó kêu 150 trăm triệu, đúng là quá mạo hiểm.”
Bùi Quân Mịch cười như không cười liếc nhìn Vân Khuynh, thấy biểu hiện xấu hổ của nàng, tâm tình tốt buông tha nàng.
“Tôi có chừng mực,” trong khoản nhìn thấu nhân tâm, hắn luôn luôn là người đứng đầu.
“Ừm.” Vừa chuyển sang chính sự, Vân Khuynh lập tức trấn định lại. “Như vậy cũng tốt.”
Động tác của Bùi Quân Mịch, khiến hai nhà họ Giang, Diệp phải trả giá thêm 15 trăm triệu. Như vậy, chờ đến lúc bọn họ chính thức khai phá “Địa Vương”, sự sụp đổ không thể tránh khỏi kia, tất sẽ đẩy mấy người đó vào tình trạng nguy hiểm!
Huống chi, hiện tại hạng mục này, vẫn tính toán dùng phần kế hoạch mà Diệp Âm Âm trộm đi kia…
Ý nghĩ Vân Khuynh xoay nhanh, nghĩ đến đây, thuận thế nâng mắt, nhoẻn miệng cười.
“Bùi gia chủ tính kế thật hay.”
Nàng lần nữa gọi bằng tôn xưng, nhưng trong ngữ khí, không hề có tôn kính xa cách.
Mà lại ẩn ẩn mang theo nghịch ngợm thân mật.
Ánh mắt Bùi Quân Mịch tối sầm trong chớp mắt.
Nhưng, hắn cưỡng chế cảm xúc trong nội tâm, vẫn duy trì phong thái nghiền ngẫm như cũ.
“Luận tính kế, lúc này, Bùi mỗ chỉ sợ vẫn kém hơn Diệp đại tiểu thư một chút.”
Vân Khuynh bị hắn nói thế, cũng ngơ luôn.
Nhất thời, không biết phản bác thế nào.
Không sai, những sự kiện liên tiếp này, sau lưng đều có bàn tay của nàng.
Diệp Âm Âm trộm được kế hoạch của nàng dễ dàng như thế, Diệp Bỉnh Hiên dễ dàng thay đổi ghi chép trong máy tính nàng, cùng với…
Các phóng viên trùng hợp phơi ra tai tiếng của hai người họ Giang, Diệp.
Chuyện đời, làm gì có nhiều ngẫu nhiên như vậy?
Đáng tiếc, bằng sự ngạo mạn của ba người đàn ông kia, chỉ sợ đã đoán ra chuyện truyền thông là bút tích của mình rồi.
Nhưng, bao nhiêu tính kế đã, trong mắt người hợp tác Bùi Quân Mịch, đều bị bày ra rõ ràng.
Vân Khuynh âm thầm thở dài.
Tâm cơ của nàng, trước mặt đại boss đây, có thể nói là bại lộ hoàn toàn.
Nhưng mà, ở trước mặt người đàn ông này, nàng vẫn mạnh miệng: “Đều là Bùi gia có cách dạy bảo.”
“Không dám nhận.”
Bùi Quân Mịch ý vị thâm trường quét mắt nhìn nàng.
Có một số việc, hắn bỏ qua, cũng không có nghĩa, hắn không nghi ngờ.
Tỷ như, vừa rồi, biểu hiện của hai nhà họ Giang, Diệp, căn bản không giống không muốn lấy “Địa Vương”…
Nhưng, nếu chỗ khuyết của “Địa Vương” là thật.
Hố đối thủ một phen, tại sao lại không?
Chỉ là, không nghĩ tới, mình lại bị tiểu hồ ly này lừa gạt một lần…
Mục đích của nàng, thật sự chỉ vì muốn mượn hắn để đoạt quyền thôi sao?
Nghĩ, Bùi Quân Mịch khẽ cười một tiếng, đột nhiên nói.
“Hiện giờ, Bùi mỗ cũng vì Diệp tiểu thư bày kế. Cũng không biết, chuyện Diệp tiểu thư từng nói sẽ giúp tôi có được Diệp Âm Âm, tiến hành thế nào?”
Vân Khuynh cứng lại.
Nàng nâng mắt, đối diện với ánh mắt u ám thâm thúy của người đàn ông.
“Yên tâm đi, tôi tự nhiên có kế hoạch.”
Vân Khuynh cắn môi, lạnh lùng vứt ra một câu.
Nội tâm, thế mà lại có chút nén giận.
“Ồ?”
Lông mày Bùi Quân Mịch nhướng lên, bày ra thần sắc sẵn sàng lắng nghe.
Vân Khuynh nâng bước liền đi.
Người đàn ông giữ tay nàng lại.
“Anh định thương lượng ở đây à?” Vân Khuynh quay đầu lại, đôi mắt đẹp lưu chuyển, “Về nhà rồi nói.”
… Nhà?
Chớp mắt ánh mắt Bùi Quân Mịch trầm xuống, tay đã bị Vân Khuynh túm chặt, một đường kéo về.
“Tôi đã có kế hoạch…”
Kế hoạch chôn một cái hố cuối cùng cho đoàn người “khí vận chi nữ”, kế hoạch làm anh hoàn toàn mất hết hy vọng với Diệp Âm Âm!